Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 822: (Phần 7) Giản tiên sinh (1)

Hứa Cảnh Minh ngồi trên ban công nơi ở của mình, nhìn hai vệ tinh mờ tối trên bầu trời đêm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy cuộc sống của cả ngàn tỉ sinh linh ở khắp mọi nơi trên hành tinh.
“Cuộc đời có quá nhiều điều bất lực.”
Hứa Cảnh Minh có chút buồn bã.
Trong đợt cướp bóc đầu tiên của Ngục tộc vào ban ngày, mặc dù hắn giết được ba sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc, nhưng toàn thể nhân loại trên hành tinh có sự sống ấy đều đã bị sát hại.
Những tai họa khủng khiếp tương tự vẫn thường xuyên xảy ra ở vùng biên cảnh.
Phía tộc đàn nhân loại vũ trụ đã từng phẫn nộ khôn cùng, thậm chí còn tìm cách tấn công lãnh thổ của Ngục tộc để trả đũa.
Thế nhưng…
Ngục tộc hoàn toàn không quan tâm sự sống chết của các sinh linh dưới cảnh giới sinh mệnh Bản Nguyên. Ngay cả khi không có tấn công của tộc đàn nhân loại, thì nội bộ Ngục tộc vốn dĩ cũng đã điên cuồng chém giết lẫn nhau ngay từ khi vừa mới sinh ra.
Con số thương vong xuất phát từ các cuộc tấn công của Nhân tộc ít hơn nhiều so với các cuộc thanh trừng trong nội bộ Ngục tộc.
Nhưng cho dù có chết nhiều thế nào đi chăng nữa, thì một tổ trứng mới sẽ lại được sinh ra.
Chỉ cần lực lượng nòng cốt của Ngục tộc là các sinh mệnh Bản Nguyên và cường giả Chí Cao vẫn còn sống, vậy thì căn cơ của tộc đàn hoàn toàn không hề bị lay chuyển.
“Ngục tộc vốn dĩ không quan tâm những sinh linh ở dưới tầng đáy. Thực ra, rất nhiều sinh mệnh Bản Nguyên trong tộc đàn nhân loại cũng không mấy để ý đến sinh mệnh Hành Tinh.” Hứa Cảnh Minh cảm thấy lạnh lẽo bi ai thay cho vô số con người yếu đuối bé nhỏ.
Cảm giác buồn bã này xuất phát từ sự bất lực, hắn không có đủ khả năng thay đổi được thực trạng này.
Ngoài ra, còn có rất nhiều hành tinh của tộc đàn nhân loại trong khu vực tiếp giáp với Thần tộc Hư Không cũng phải hứng chịu liên lụy.
Hứa Cảnh Minh tự hỏi liệu thứ “vận mệnh” này bao giờ mới kết thúc đây?
“Có lẽ đến khi nào tộc đàn nhân loại chúng ta có thể sản sinh ra một vị cường giả có cấp độ siêu việt hơn cả cảnh giới Chí Cao, thậm chí còn phải là đứng đầu toàn bộ vũ trụ, thì mới có thể thay đổi tất cả những hoàn cảnh trái ngang này!”
Hứa Cảnh Minh nhìn bầu trời đêm tối đen, hắn nghĩ: “Suy cho cùng, cuộc đời cũng cần phải theo đuổi cái gì đó.”
“Mình có lẽ nên đặt ra một mục tiêu lớn hơn.”
Một khát vọng lớn lao bắt đầu nảy sinh trong lòng Hứa Cảnh Minh, nhưng hắn chỉ chôn giấu nó dưới đáy lòng, lặng lẽ tích lũy về lâu về dài.
“Ồ.”
Hứa Cảnh Minh thấy một thiếu niên đang rơi vào vòng tập kích của hai tên sát thủ cao to ở góc đường vắng vẻ cách nhà hắn không xa.
“Là Thu Thanh Kha, thiếu niên có thiên phú tốt nhất của kiếm quán Tứ Quý thì phải?” Hứa Cảnh Minh biết đến cậu thiếu niên này ngay ngày đầu tiên sống ẩn dật tại hành tinh Quý Thủy.
Với năng lực quan sát của một sinh mệnh Bản Nguyên, hắn nghiễm nhiên phát hiện ra thiên tài đích thực của kiếm quán Tứ Quý.
“Ồ, ngày hôm qua còn là cấp bốn cực hạn, hôm nay đã đột phá lên cấp năm rồi.”
“Đáng tiếc, cậu ta vẫn không đấu lại được khoa học kỹ thuật.” Hứa Cảnh Minh quan sát.
Hai tên sát thủ rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, bọn hắn nã đạn vào Thu Thanh Kha từ khoảng cách xa, sau đó lập tức áp sát để tóm cổ cậu ta.
Tại một góc tối trên khu phố.
Sau khi bị trúng đạn, Thu Thanh Kha không thể động đậy, để mặt cho hai tên sát thủ còng hai tay, hai chân của mình bằng cùm điện tử.
“Tôi đã ra sân đánh mười trận, hoàn thành xong thỏa thuận rồi! Bây giờ tôi đã là người tự do rồi.” Thu Thanh Kha nhìn chằm chằm hai tên sát thủ này, cậu ta biết hai người này là thuộc hạ của ông chủ.
“Không ngờ cậu ngây thơ đến mức tin vào bản thỏa thuận kia.” Một tên sát thủ cười khẩy.
“Bản thỏa thuận đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn thôi, ông chủ đã sắp xếp cậu đi làm chuyện khác đây.”
Một tên sát thủ khác áp sát Thu Thanh Kha, nói: “Sau khi cậu đột phá tầng thứ 5 trong lúc chiến đấu vào ngày hôm nay, ông chủ đã lên kế hoạch biến cậu trở thành một phần của bọn tôi rồi! Cậu yên tâm, ông chủ rất quý trọng người tài.”
Ánh mắt của Thu Thanh Kha loé lên một tia tuyệt vọng.
Kể từ khi bộc lộ thiên phú của bản thân, cậu ta lập tức rơi vào tầm kiểm soát của các thế lực hắc ám, tới bây giờ vẫn khó lòng thoát khỏi.
Bỗng nhiên…
Từ một đoạn đường cách đó không xa, một người đàn ông tiến thẳng tới góc tối này.
“Ồ.”
Hai tên sát thủ âm thầm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại đột nhiên ngã vật ra không thốt được tiếng nào. Thu Thanh Kha sững sờ một lúc lâu, cậu ta rõ ràng đã nhận ra người vừa đi tới chính là ông chú lạ mặt thường ăn cơm ở nhà hàng bên kia đường.
“Chú.”
Thu Thanh Kha hơi khó hiểu.
“Chàng trai trẻ, tại sao cậu lại tới nông nỗi này vậy?” Người kia vung tay một cái, hai chiếc cùm điện tử lập tức đứt lìa.
“Cảm ơn chú, hai người này đều là thành viên của tập đoàn Trà La, một thế lực tội phạm quy mô lớn ở nơi này, chú nên nhanh chóng rời đi, kéo dính vào rắc rối.”
Thu Thanh Kha vô cùng căng thẳng.
“Tập đoàn Trà La?”
Hứa Cảnh Minh tỏ ra giật mình: “Một chàng trai trẻ như cậu mà lại đụng độ với tập đoàn tội phạm lợi hại như vậy sao!”
“Tôi bị bọn họ lừa tham gia các trận đấu trong thế giới ngầm, nhưng cũng có thể làm gì được đây?”
Thu Thanh Kha tỏ ra bất đắc dĩ: “Tập đoàn Trà La luôn nhìn chằm chằm vào tôi, mà tôi không biết phải trốn ở đâu bây giờ. Tôi vừa đột phá lên tầng thứ năm rồi, chính thức trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chính phủ, thế nhưng bọn họ vẫn cả gan bắt cóc tôi.”
“Quả là to gan.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nơi này quá thiếu an toàn, tôi dẫn cậu tới một chỗ an toàn nhé.”
Thu Thanh Kha rất tin tưởng ân nhân cứu mạng.
Cậu ta đã đột phá cấp năm, thế mà vẫn không giãy giụa khỏi chiếc cùm kia. Còn ông chú này chỉ đưa tay một cái, cả hai chiếc cùm lập tức đứt đoạn!
Người này chắc hẳn đã là sinh mệnh Tinh Không rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận