Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 459: (Phần 4) Mới vào Đế Đô (1)

“Khí thế mạnh mẽ thật.”
Hứa Cảnh Minh, Khâu Đồng và những người khác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám đông hùng mạnh đang đi tới, rất nhiều người và ngựa đang bao quanh thủ lĩnh là một nam tử trẻ tuổi áo đen.
Nam tử trẻ tuổi áo đen nhảy xuống ngựa, đi tới trước đội ngũ.
“Đại nhân.” Ông lão tóc bạc, người mặc áo xám, cùng một số cao thủ vệ binh Huyết Vũ khác lập tức bước tới, cung kính chào hỏi.
“Phụ thân, tiểu muội.”
Nam tử trẻ tuổi áo đen nhìn thấy phụ thân và muội muội, hai mắt đỏ bừng, vô cùng kích động.
“Ca.” Phí Tâm Lan vui mừng chạy đến, nhào vào vòng tay của ca ca mình.
Nam tử trẻ tuổi áo đen ôm muội muội mình, cười hạnh phúc.
“Cửu Ngôn huynh, tạ ơn huynh.” Nam tử trẻ tuổi áo đen buông muội muội ra, cảm ơn Vương Cửu Ngôn bên cạnh.
“Chuyện nhỏ.” Vương Cửu Ngôn cười: “Chủ yếu là nhờ công lao của đội vệ binh. Dưới áp lực bao vây của Hắc Liên tông, bọn họ vẫn cố gắng trụ vững, cho dù thương vong cũng khá nghiêm trọng. Lúc đến nơi, ta chỉ kịp hét lên một tiếng, đám đệ tử Hắc Liên tông liền lui binh, cho nên cũng không giúp ích được gì mấy.”
“Không có ngươi, làm sao có thể khiến bọn họ lui binh?”
Nam tử trẻ tuổi áo đen lập tức nhìn về phía đội vệ binh đã kiệt sức sau trận chiến, không ít người bị thương nặng vẫn cố đứng dậy chào hỏi Phí tổng chỉ huy.
“Các người ai cũng có công trong việc bảo toàn tính mạng phụ thân và muội muội ta.”
Nam tử trẻ tuổi áo đen nhìn mọi người nói: “Phí Thanh ta tuyệt đối sẽ không quên công lao của mọi người.”
“Tạ ơn đại nhân.” Tất cả thị vệ đều kích động, cả mấy người không xuất thân từ vệ binh Huyết Vũ như Hứa Cảnh Minh, Khâu Đồng và một số người khác cũng cùng nhau cảm tạ vị Phí đại nhân này.
Đoạn đường này thật khó khăn.
Nhưng chỉ cần thành công đưa người đến kinh đô, vậy thì đó chính là công lớn! Mỗi người bọn hắn đều có thể phát đạt.
Sau khi chính tai nghe thấy lời hứa hẹn của Phí Thanh, bọn họ càng thêm hạ quyết tâm.
…..
…..
Lúc sáng sớm, sương mù bao phủ khắp không gian, quán trọ Hương Hà trước đây đã bị cháy thành đống đổ nát.
Vô số cao thủ thuộc đội vệ binh Huyết Vũ vây quanh chiếc xe ngựa có vẻ ngoài phổ thông, toàn đội bắt đầu xuất phát và tiến về Đế ô.
Trên xe ngựa chỉ có ba người Phí lão gia, Phí Tâm Lan và Phí Thanh.
“Phụ thân, uống trà.”
Phí Thanh tự mình đưa trà.
Phí lão gia nhận tách trà, nhấp một ngụm rồi thở dài nói: “Nghe con nói nhiều như vậy, ta mới biết bao nhiêu con phải trải qua không ít nguy hiểm trong suốt mấy năm nay. Tầm mắt của phụ thân vẫn kém xa con, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở con… Người ở trên cao nhất định sẽ rét lạnh, cho nên phải cực kỳ cẩn trọng, tự chuẩn bị thêm đường lui vì bản thân.”
“Con đã đi đến bước này rồi, cũng không còn đường lui. Chỉ có thể tiến thẳng về phía trước, như vậy mới có thể trấn áp được đạo tặc.”
Phí Thanh thờ ơ nói: “Phụ thân, người không phải lo lắng, con ở bên cạnh bệ hạ, trong cả thiên hạ này… Bệ hạ chính là bậc chí tôn vô thượng.”
Phí lão gia âm thầm thở dài.
Nếu bệ hạ thật sự là bậc chí tôn vô thượng, Đế Quân tiền nhiệm đã không chết trẻ, Đế Quân hiện tại vẫn mãi mãi là một vương gia.
“Phụ thân, con đã đi theo bệ hạ nhiều năm, từ khi ngài ta vẫn ở vương phủ. Tất cả mọi thứ của con đều do hoàng thượng ban cho, cho nên con không có đường lui.”
Phí Thanh nhìn phụ thân: “Con đã từng nhắc qua trong thư, con muốn hai người tới đây, chính là vì tình hình hiện tại có chút cưỡng bách, con sợ đối thủ sẽ không từ thủ đoạn mà âm thầm khống chế hai người. Vậy nên, khi nhận thấy được tình thế đang biến đổi, con liền gọi hai người đến Đế Đô. Đế Đô… nằm dưới tầm mắt của hoàng thượng, cùng với sự uy hiếp của viện trưởng của võ viện. Ngay cả khi con rơi đài, hai người vẫn được an toàn, như vậy Phí gia chúng ta vẫn có thể kéo dài dòng dõi.”
“Minh viện trưởng?” Phí lão gia giật mình.
“Vâng, con đã mời bệ hạ ra mặt, lúc đó mới khiến Minh viện trưởng đồng ý… nhận Tâm Lan làm đồ đệ.” Phí Thanh nói.
“Nhận muội làm đồ đệ? Minh viện trưởng là ai?” Phí Tâm Lan hỏi.
Phí Thanh nói: “Đó là cao thủ đệ nhất ở đế đô!”
“Cao thủ đệ nhất ở đế đô? Mạnh đến mức nào?” Phí Tâm Lan rất tò mò.
“Muội thấy không?”
Phí Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất nhiều cao thủ vệ binh Huyết Vũ xung quanh chúng ta, bao gồm cả Nam trấn phủ sử Vương Cửu Ngôn… Cho dù tất cả các cao thủ phối hợp lại để đối đầu với Minh viện trưởng, ngay cả khi các cao thủ đều không sợ chết mà hung hãn xông lên, tất cả bọn họ sẽ bị tàn sát sạch sành .”
Phí Tâm Lan ngẩn người: “Mạnh như vậy sao?”
“Thiên hạ ẩn chứa những cao thủ mạnh không tưởng, nhưng Minh viện trưởng nhất định là một trong ba người đứng đầu.”
Phí Thanh nói: “Chí ít, ta chưa từng gặp ai mạnh hơn ông ấy. Minh viện trưởng thường mang trên lưng hai thanh kiếm trên lưng, nhưng trong nhiều năm qua, chưa ai có thể khiến ông ấy rút ra thanh kiếm thứ hai!”
“Để có thể bái ông ấy làm sư phụ, đại ca ta đã nỗ lực rất nhiều, cho nên muội nhất định phải trân quý cơ hội này.”
Phí Thanh nhìn muội muội, hắn làm vậy vì muốn xây dựng một chỗ dựa vững chắc cho người nhà.
Phí Tâm Lan gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận