Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 998: (Phần 8) Liễu Hải vào năm trăm năm sau (3)

“Nếu bàn về phương diện kỹ nghệ binh khí, sư phụ có thể được xếp vào top 10 người mạnh nhất trong thế giới Đấu Tướng.”
Hứa Cảnh Minh thầm thán phục kinh sợ: “Ông ấy đã dung hòa rất nhiều kỹ nghệ vào lý thuyết Thái Cực âm Dương, sau đó lấy âm Dương để chia tách diễn giải các kỹ nghệ, thậm chí còn lấy nền tảng của mỗi loại kỹ nghệ để diễn giải lẫn nhau…”
Ngay khi vừa chạm trán, Hứa Cảnh Minh đã cảm giác được kỹ nghệ đao thuẫn của Liễu Hải xuất sắc tới mức nào. Tuy nhiên, thương pháp hiện tại của hắn cũng đã vượt qua khỏi phạm trù kỹ nghệ.
Hắn đã dấn thân vào con đường thương pháp liên kết với ý thức tâm linh, cũng như đã xây dựng nền tảng rất vững chãi.
Hắn lấy thương pháp để tôi luyện tâm linh, cho nên mỗi nhát thương đều cộng hưởng với Hư Uyên.
“Ồ?”
Liễu Hải cũng phát hiện được sự đáng sợ của đồ đệ nhà mình.
“Chiêu thức của Cảnh Minh không chỉ đơn giản là chiêu thức, hắn không tung ra các đòn công kích bằng tâm linh, thế nhưng vẫn gây ra … rung chấn kinh người!”
Liễu Hải tựa như đã nhìn thấy được cơn mưa sao băng tuyệt mĩ, tựa như nhìn thấy hồ nước phẳng lặng chẳng hề gợn sóng, tựa như đã nhìn thấy được viên ngọc bích siêu to khổng lồ, tựa như đã nhìn thấy cầu vồng mộng ảo sau cơn mưa dầm dề.
“Động tác của Cảnh Minh quá sức linh hoạt, cây trường thương trong tay hắn chẳng khác gì một sinh vật sống!”
Liễu Hải đã phát giác được sự chênh lệch giữa hai người, trong cùng một khoảng thời gian, ông chỉ có thể thay đổi chiêu thức năm lần, mà Hứa Cảnh Minh lại có thể thay đổi đến mười lần! Hắn chỉ vung tay một cái, là đã phá giải được chiêu thức của ông.
Sau khi giao thủ hơn mười chiêu thức, Hứa Cảnh Minh để lại một dấu vết nhỏ trên ngực sư phụ Liễu Hải.
“Ha ha, ta thua!”
Liễu Hải bật cười vui sướng: “Cảnh Minh à Cảnh Minh, hôm nay ta gặp con, liền cảm thấy khí tức trên người con hoàn toàn khác biệt so với lúc trước! Ta còn tưởng rằng con gặp phải chuyện gì nghiêm trọng…. Nhưng sau khi giao chiến, ta mới biết luồng khí tức này chính là biểu hiện cho ý chí thương pháp của con.”
“Ai cũng nói rằng kỹ nghệ binh khí đã hoàn toàn vô dụng trong giai đoạn sinh mệnh Bản Nguyên, tất cả đều là nghiên cứu khoa học và cấu tạo nguyên lực.”
Liễu Hải thắc mắc hỏi thăm: “Nhưng ta cảm giác được thương pháp của con…. đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù kỹ nghệ.”
“Con thành tâm với thương, lấy thương pháp để tôi luyện tâm linh.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Tôi luyện tâm linh bằng con đường binh khí ư?”
Liễu Hải suy tư: “Ta quả thực từng nghe nói tới phương pháp này trong thế giới ảo Đấu Tướng, nó có tác dụng thật sao?”
“Sư phụ có thể thử xem.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
Người không bị ô nhiễm Cao Duy, chỉ thuần túy tu luyện tâm linh bằng binh khí, thì sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Suy cho cùng, phương pháp này có tác dụng cô đọng tâm linh, khiến cho tâm linh trở nên tinh khiết hơn mà thôi.
“Không cầu mong có thể bộc phát ý chí tâm linh ra ngoài, chỉ cần có thể khiến cho tâm linh càng thêm ngưng đọng mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Trải qua nghìn vạn lần rèn luyện, tâm linh càng tinh khiết, càng cô đọng càng tốt.”
“Tất nhiên, nếu sư phụ muốn trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, thì tốt nhất vẫn nên lấy Quan Tưởng Pháp để tôi luyện lực lượng tâm linh là chủ yếu, còn con đường binh khí là thứ yếu.”
Quan Tưởng Pháp và rèn luyện tâm linh bằng binh khí không xung đột với nhau.
Bởi vì đã bị ô nhiễm Cao Duy cảnh giới thứ ba, cho nêm Hứa Cảnh Minh đành phải tạm ngừng quan tưởng ngôi sao Nguyên Sơ, chuyển sang quan tưởng Hư Uyên. Ngay cả khi hắn tôi luyện tâm linh bằng binh khí, thì cũng quan tưởng Hư Uyên ở trong đầu.
“Cảnh Minh, con luyện tâm linh bằng thương pháp, nhưng tại sao khí tức lại nghiêng về Hắc Ám?” Liễu Hải thăm dò, dù sao thì ông cũng mới chỉ đạt tới cấp 8, vẫn không thể hiểu nhiều thứ.
“Vấn đề nằm ở Quan Tưởng Pháp.” Hứa Cảnh Minh giải thích: “Con quan tưởng Hắc Ám, đương nhiên cũng thiên về Hắc Ám.”
Hắn không muốn nói ra lý do thật sự, một phần là do không muốn sư phụ mình lo lắng, một phần là vì nói ra cũng chẳng có ích gì.
“Ồ.”
Liễu Hải kinh ngạc, ông mỉm cười, thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“À, sư phụ, con chuẩn bị cho ngài một món quà.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Sư phụ có nghe nói tới linh dịch Băng Hoa chưa?”
Liễu Hải giật mình, xua tay không ngừng: “Ta không cần, không cần!”
“Sao vậy?” Hứa Cảnh Minh ngạc nhiên.
Liễu Hải mỉm cười: “Ta có rồi.”
“Ngài có thứ này?”
Hứa Cảnh Minh đoán được ngay: “Ngài đã gia nhập vào một trong mười bảy thế lực hàng đầu rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên ta cũng đã nhận được linh dịch Băng Hoa.” Liễu Hải nói.
Hứa Cảnh Minh lập tức cảm thấy vui mừng cho sư phụ, hắn chỉ có thể cung cấp một số tài nguyên vụn vặn cho mọi người, còn các thế lực hàng đầu lại có cả một hệ thống bồi dưỡng thiên tài hoàn chỉnh. Sư phụ có lẽ đã nhận được nội dung truyền thừa tương ứng, có thể lớn mạnh một cách suôn sẻ.
“Chúc mừng sư phụ.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Ta cũng nhờ vào hào quang của con mà thôi, ha ha ha… Sư phụ ta biết rõ phân lượng của bản thân mà.” Liễu Hải cười tươi rói.
Ông lại nói: “Cảnh Minh, ta ở trong nội bộ thế lực hàng đầu, nghe các thành viên vòng ngoài ở đó thảo luận rằng con sẽ trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ nhanh hơn cả đám người Xích Mông! Con đã đạt đến cực hạn cấp 10 từ lâu, vậy có niềm tin sẽ trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ không?”
“Khó lắm ạ.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Tên nhóc con rất khiêm tốn.”
Liễu Hải lắc đầu: “Ta theo dõi từng bước chân của con, cũng biết rõ tính cách của con! Nếu như chưa đột phá được, thì con vẫn tỏ ra khiêm tốn.”
Hứa Cảnh Minh chỉ cười, lần này là thật sự khó!
“Nền văn minh Trái Đất chúng ta thật may mắn khi có một người người tài như con!”
Liễu Hải than thở: “Chúng ta đã từng phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng kể khi con trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, chúng ta đã thoải mái hơn rất nhiều. Ha ha ha… ừm, rượu này ngon đấy.”
Hứa Cảnh Minh lập tức tiếp tục rót rượu cho sư phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận