Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 779: (Phần 7) Đề nghị của viện trưởng (1)

“Nào, đi vào thôi.” Phó viện trưởng Xích Mông nói rồi bước vào trước.
Hứa Cảnh Minh đi theo.
Khi bước vào tòa nhà, hắn cảm giác nhiệt độ cao khủng khiếp.
“Nhiệt độ ở đây đã lên tới mấy chục triệu độ.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ trong đầu, nhưng hắn là sinh mệnh Bản Nguyên, đương nhiên cũng không e ngại vấn đề này.
Khi hắn càng đi vào sâu bên trong, không gian càng trở nên vặn vẹo với mức độ biến dạng không giống nhau.
Một lúc sau…
“Đó là…”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy một ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ trong không gian rộng lớn ở xa xa.
“Ngôi sao Nguyên Sơ?”
Khi Hứa Cảnh Minh trở thành thành viên vòng ngoài của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, hắn đã được tiếp nhận truyền thừa từ viện trưởng, cảnh tượng ngôi sao Nguyên Sơ trong đầu hắn khi ấy rất giống cảnh tượng trước mắt bây giờ.
Rõ ràng ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ ở ngay đó, nhưng Hứa Cảnh Minh lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và nó rất xa xôi.
Ánh sáng và sức nóng vô tận xuyên qua từng tầng chướng ngại thời không, ngay cả khi lan truyền tới nơi này, nhiệt độ vẫn nóng rực một cách đáng sợ như trước.
“Mình có thể chắc chắn, ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ này có vẻ như đang trú ngụ tại toà nhà, kích thước cũng không quá lớn, nhưng trên thực tế, nó có đường kính ít nhất hàng trăm triệu cây số trên nhiều lớp không gian và thời gian.”
Hứa Cảnh Minh chỉ vừa nhìn, liền cảm giác được sự vĩ đại của nó: “Không, mình không thể mô tả ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ này bằng đơn vị đường kính, bởi vì nó không phải là một hành tinh như mình thường biết, mà là một sự tồn tại cao duy!”
“Tầng tầng lớp lớp thời không dù đang bị ngăn cách, nhưng thật ra là đang bảo vệ sinh mệnh ở viện nghiên cứu Nguyên Sơ.”
“Ngay cả khi các lớp thời không bị ngăn cách, nhưng ánh sáng vô tận vẫn chiếu tới nơi này?”
Rất nhiều thông tin về “phần Quang Tuyến” xuất hiện trong đầu Hứa Cảnh Minh, hắn vừa giải đáp nhiều khúc mắc trước đây, đồng thời cũng càng hiểu hơn về ánh sáng vô tận.
“Vật dẫn ý thức của ông cụ này còn là sinh mệnh Cao Duy, mà vật dẫn của mình thì yếu ớt như thế.” Tổng thư ký Hắc Thiên thì thào.
Vù!
Hứa Cảnh Minh trông thấy ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ cách xa nhiều tầng thời gian kia đột nhiên thu hồi tất cả ánh sáng và nhiệt độ, khiến cho không gian xung quanh trở nên tối sầm. Ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ ngưng tụ và biến thành một bóng người.
Sinh mệnh Tinh Không cấp tám đã có khả năng năng lượng hóa thân thể, vậy nên Hứa Cảnh Minh cũng không hề ngạc nhiên khi trông thấy ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ ngưng tụ thành hình người. Đối với cấp độ sinh mệnh này, thì bề ngoài không còn quan trọng, đơn vị cấu tạo nền tảng sinh mệnh mới là căn bản.
Bóng người này có vóc dáng thon gầy, tóc ngắn lưa thưa, ông ta đứng đó và quan sát Hứa Cảnh Minh với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Hứa Cảnh Minh có ảo giác.
Người này như một sự tồn tại trên cao, ung dung ngắm nhìn vạn vật trong lồng giam.
“Sinh mệnh Cao Duy?” Đây là lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh nhìn thấy một sinh mệnh Cao Duy: “Mà đây cũng chỉ mới là vật dẫn ý thức của viện trưởng.”
Viện trưởng bước tới, như thể một con vật khổng lồ vượt qua chướng ngại thời không, cuối cùng đã đi tới gần Hứa Cảnh Minh. Tuy viện trưởng đã kiềm chế tất cả lực lượng, nhưng Hứa Cảnh Minh vẫn cảm thấy sợ hãi trong vô thức.
Bởi vì đây chính là sinh mệnh vượt qua vũ trụ bao la này.
“Chỉ mới nhìn thấy một vật dẫn ý thức của tôi, vậy mà cậu đã hiểu sâu hơn về ánh sáng vô tận rồi sao?”
Viện trưởng mỉm cười nhìn Hứa Cảnh Minh, trong tầm mắt của mình, ông ta có thể quan sát mọi thứ, từ thân thể, lực lượng tâm linh, cho tới tư duy của Hứa Cảnh Minh.
“Viện trưởng.” Phó viện trưởng Xích Mông và tổng thư ký Hắc Thiên lên tiếng chào hỏi.
Hứa Cảnh Minh phản ứng chậm hơn một chút, nhưng rồi hắn cũng khoan thai làm lễ: “Xin chào viện trưởng.”
“Tên nhóc này có thiên phú rất tốt.” Viện trưởng mỉm cười khen ngại, vì ông ta đã thu hồi tất cả ánh sáng và sức nóng, cho nên nhiệt độ trong toà nhà cũng nhanh chóng giảm xuống, thậm chí còn xuất hiện cả bông tuyết.
Trong khi viện trưởng cất lời khen ngợi, ông ta cũng cẩn thận quan sát một số dấu vết lực lượng tâm linh và năng lực tư duy của Hứa Cảnh Minh để đưa ra một số suy đoán. Phó viện trưởng Xích Mông và tổng thư ký Hắc Thiên không nói lời nào, Hứa Cảnh Minh đương nhiên càng không dám hé răng.
Viện trưởng quan sát suốt nửa phút, mới nói: “Hứa Cảnh Minh, nếu bàn về tốc độ trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, thì cậu xếp thứ 35 trong lịch sử ghi chép của tộc đàn nhân loại vũ trụ. Trong số 34 người trước cậu, chỉ có gần 5 người đạt đến cảnh giới Chí Cao. Vậy nên nếu tính theo tỷ lệ này, thì khả năng cậu đạt được cảnh giới Chí Cao là rất thấp.”
Hứa Cảnh Minh ngoan ngoãn nghe.
“Tôi sẽ đưa ra hai đề nghị cho cậu.”
Đôi mắt của viện trưởng có vẻ như là nhìn thấu tất cả mọi thứ về Hứa Cảnh Minh: “Thứ nhất, con đường tiến hóa của cậu nên thiên về chiến đấu đấm đá, bởi vì cậu rất có tiềm năng về phương diện chiến đấu.”
Hứa Cảnh Minh giật mình.
Viện trưởng cho rằng mình rất có tiềm năng chiến đấu?
“Các sinh mệnh Bản Nguyên khác nhau có thế mạnh khác nhau, một số người thích đắm mình trong việc nghiên cứu, một số khác lại đam mê đối kháng thực chiến, ngoài ra cũng có một số am hiểu cả hai phương diện này.” Viện trưởng nói: “Theo suy đoán của tôi, cậu ắt hẳn có khuynh hướng chiến đấu, vậy nên không cần đi sâu vào phương diện nghiên cứu khoa học, trình độ học vấn cấp 100 là đủ rồi, không cần sa lầy thêm nữa.”
Hứa Cảnh Minh chớp mắt, có khuynh hướng chiến đấu? Không nghiên cứu quá sâu? Trình độ học vấn cấp 100 là đủ?
Viện trưởng, ngài có hiểu lầm gì về trình độ học vấn học sao? Những người có trình độ học vấn đạt đến cấp 100, thì đều là đại học giả đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận