Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 403: (Phần 4) Tiểu thư Phí gia (2)

“Cha.” Cô gái nhìn phụ thân của mình.
Phí lão gia nhìn nữ nhi.
Nhà bọn họ vốn chỉ là một thương gia bình thường ở thành Lan Nguyệt, ai ngờ rằng người con trai lang bạt bên ngoài lại một bước lên mây, hiện tại đã sở hữu địa vị cao quý trong toàn bộ Đế Quốc rộng lớn. Địa vị của Phí gia cũng lên như diều gặp gió, cho dù là Vu thống lĩnh vệ Huyết Vũ, hay là bang chủ của ba đại bang phái trong thành đều phải lấy lòng bọn họ.
Dù sao đi nữa, trưởng tử Phí gia hiện đang là thủ lĩnh tối cao của vệ Huyết Vũ tại Đông Vực của Đế Quốc.
“Tâm Lan.”
Phí lão gia nhìn nữ nhi: “Nghe nói con chuẩn bị chiêu mộ một tên cao thủ thương pháp.”
“Cha, người nắm tin tức nhanh thật.” Phí Tâm Lan lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Lần này, Phí gia chúng ta cùng đi nên việc chiêu mộ hộ vệ bắt buộc phải thận trong.”
Phí lão gia nói: “Ta điều tra rồi, chỉ cao thủ thương pháp kia tên là Cảnh tiên sinh, nhưng về phần lai lịch thế nào, tên đầy đủ là gì, tất cả đều vô cùng mờ mịt. Hắn mới đến thành Lan Nguyệt mấy ngày trước, dân chúng thành Lan Nguyệt cũng hiếm ai quen biết hắn, loại người này không thích hợp để chiêu mộ.”
Phí Tâm Lan cười nói: “Chính bởi vì là người đến từ nơi khác, cho nên hắn cũng sẽ không có ác ý với Phí gia chúng ta.”
“Sư huynh của con mới là người làm chủ, chúng ta chỉ tuyển thêm một số cao thủ bình thường để sai khiến là được.”
Phí lão gia nói: “Cao thủ mà chúng ta chiêu mộ, quan trọng nhất là phải có lai lịch xuất thân rõ ràng và đáng tin cậy.”
“Con chỉ tuyển một hộ vệ mà thôi, hơn nữa, người mà cha tuyển đáng tin cậy sao? Biết người biết mặt chứ không biết lòng, con lại thấy rằng vị Cảnh tiên sinh kia khá được.” Phí Tâm Lan nói xong câu liền quay đầu rời khỏi.
“Tâm Lan, Tâm Lan.”
Phí lão gia gọi mấy tiếng, nhưng nữ nhi cũng không thèm để ý đến ông ấy.
“Hừ.”
Phí lão gia tức đến không còn gì để nói: “Mọc lông mọc cánh rồi nên cũng không thèm nghe lời của cha già nữa.”
“Lão gia.”
Quản gia đang đứng một bên, đột nhiên thấp giọng nói: “Theo ta thấy, tiểu thư cảm thấy tên cao thủ thương pháp kia có ngoại hình không tồi.”
Phí lão gia trừng mắt: “Chuyện này càng không thể được.”
“Tính tình của tiểu thư…” Quản gia bất lực.
“Là ta chiều hư nó rồi.” Phí lão gia đăm chiêu ủ dột.
…..
….
Thành phố Tân Hải trong hiện thực.
Hứa Cảnh Minh bước đến sân vườn trong nhà, ngồi một mình trên băng ghế dài. Hiện tại đang là buổi chiều ở thế giới Huyết Vũ, nhưng ở hiện thực lại là đêm khuya, bầu trời đầy sao lấp lánh, không khí mát mẻ dễ chịu.
“Giết.”
“Không.”
Hứa Cảnh Minh vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng chém giết các thành viên của bang phái kia ở thế giới Huyết Vũ.
Trước khi chết, một số thành viên của bang phái trừng to hai con mắt đỏ lòm, ẩn chứa cảm xúc vô cùng điên cuồng, cũng có người tỏ ra tuyệt vọng và sợ hãi. Những cảm xúc mạnh mẽ khi đối mặt với cái chết có sức cảm hóa rất mạnh, khiến Hứa Cảnh Minh cũng có thể cảm nhận được tâm tình của bọn hắn. Trận chiến này không giống với trận chiến trong trò chơi ‘tiến hóa sinh mệnh’, bởi vì bọn họ quyết đấu trong trò chơi, dù có chết thì cũng không sao cả.
Nhưng trong thế giới Huyết Vũ, những cư dân bản địa đều cho rằng tất cả đều là hiện thực, bọn họ sẽ đối mặt với cái chết thực thụ.
“Quá chân thực rồi.”
Hứa Cảnh Minh lẩm bẩm.
“Cảnh Minh.”
Lê Miểu Miểu nhận được lời nhắc nhở thông minh, biết rằng chồng mình đã rời khỏi căn phòng giả lập, cô ngay lập tức offline.
“Nửa đêm rồi, sao anh còn ngồi trong sân?”
Lê Miểu Miểu nghi hoặc, chồng cô tu luyện rất khắc khổ, rất hiếm khi ngồi ngây ngốc một mình trong sân.
Hứa Cảnh Minh nhìn vợ mình bên cạnh, nắm lấy tay cô, cười: “Do bị kích động một chút.”
“Kích động?” Lê Miểu Miểu tò mò.
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, dạo gần đây, anh đang nhận một nhiệm vụ ở thế giới Huyết Vũ.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Hôm nay là lần đầu tiên đại khai sát giới, chém giết một trận lớn ở trong đó. Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao mọi người tiến vào thế giới Huyết Vũ… lại có thể mài luyện ý chí tâm linh rồi.”
“Hả?” Lê Miểu Miểu nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Chiến đấu trong một trò chơi ảo bình thường chỉ là một trận chiến bình thường.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ngay cả là một số cuộc thi đỉnh cao, cũng chỉ là vì có vô số người theo dõi nên mới bỏ vào đó nhiều cảm xúc hơn, có thể kích thích tâm linh ở mức độ sâu hơn. Nhưng ở thế giới Huyết Vũ… Nó thật sự rất gần với ‘chân thực’.”
“Tất cả những cư dân bản địa đều là người thật.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Bọn họ giấu đi ký ức ở hiện thực, nghĩ rằng cuộc đời của bọn họ trong thế giới Huyết Vũ đều là sự thật, vậy nên bọn họ đã đầu tư vào đó cảm xúc thật của họ.”
“Bọn họ có đủ thất tình lục dục, biết tham lam, biết phấn khích đến phát điên, biết thấp thỏm do dự, biết sợ hãi…”
Hứa Cảnh Minh nói: “Mà những công dân vũ trụ như bọn anh khi tiến vào đó, cái giá phải trả cũng rất lớn, muốn tiến vào phải trả 100.000 xu vũ trụ. Hơn nữa. ở trong đó càng lâu, có càng nhiều tích lũy, lại càng không dám chết. Bọn anh cũng biết trân trọng tính mạng của mình hơn.”
“Hôm nay, anh bị một đám người của bang phái vây giết, cơ thể anh rất yếu ớt, chỉ cần dính một đao là sẽ chết, anh đã phải cực kỳ thận trọng.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Trong các trận đấu trước đây, anh chưa bao giờ cẩn trọng như vậy.”
“Anh rất thận trọng và dè dặt. Mà những người trong bang phái kia lại vô cùng liều mình, cảm xúc khi đối mặt với cái chết của bọn họ cũng có thể cảm hóa con người.”
Hứa Cảnh Minh cảm khái: “Trận chiến này, đối với anh, có sự kích thích ngang bằng với ba đến năm trận đấu trong giải đấu võ thuật thế giới lúc trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận