Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 517: (Phần 4) Xác định mục tiêu (3)

Bạch quản gia vội vã rời khỏi Dương phủ, đi về phía nhà mình.
“Ta phải tìm cách, trốn khỏi đội trước khi rời thành. Đến lúc đó, Dương gia làm sao có thời gian để chạy đi tìm ta khắp Đế Đô rộng lớn này.”
Bạch quản gia nghĩ: “Nếu như đi theo đoàn Dương gia ra khỏi Đế Đô, mênh mông mấy vạn dặm đường, trên đường đi sẽ chết biết bao nhiêu người?”
Bình thường, Bạch quản gia đều ở trong Dương phủ để chăm chú nghe lệnh các chủ tử, mãi hôm nay mới được về chỗ ở một lần.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh đang dò xét địa hình, hắn chú ý tới Bạch quản gia, chính là kẻ cầm đầu lúc ban ngày.
Hự.
Lặng lẽ không một tiếng động, ngân thương đâm xuyên qua không khí.
“Có gì đó không ổn.”
Bạch quản gia có thể làm quản gia, đương nhiên cũng là một cao thủ cấp hai. Khi cảm nhận được không khí dao động, hắn lập tức rút thanh kiếm sắc ra từ bên hông.
Nhưng ngân thương giống như một con rồng, khi chạm vào kiếm, dưới lực quay kỳ dị, ngọn thương không hề bị chặn lại, mà cứ thế lướt qua sau gáy Bạch quản gia.
Bốp—
Cán thương nhẹ nhàng lướt qua sau gáy Bạch quản gia, Bạch quản gia chỉ cảm thấy ảo đại não chấn động, sau đó ngất đi.
Hứa Cảnh Minh bước tới, vác Bạch quản gia lên rồi lặng lẽ rời đi.
Trong kho củi của một ngôi nhà dân không có người ở.
Lúc này Bạch quản gia mới tỉnh dậy, hắn ta nhìn thấy một nam tử bịt mặt đang đứng trước mặt mình.
“Ngươi là ai?”
Bạch quản gia muốn cử động thì phát hiện tay chân đã trật khớp, cả người đang ngồi ở chỗ đó cũng không đứng dậy được: “Vị hảo hán này, ngươi có nhận lầm người không?”
“Bạch quản gia của Dương gia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Giọng Hứa Cảnh Minh khàn khàn: “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu ngươi dám nói dối nửa lời, hậu quả ra sao ngươi tự biết.”
Trong lòng Bạch quản gia run lên.
Tên nam tử trước mặt có thể bắt sống hắn ta trong nháy mắt, chắc chắn thực lực vượt xa hắn ta.
“Hảo hán, cứ thoải mái hỏi.”
Bạch quản gia sợ vô cùng, hắn nịnh nọt: “Chuyện gì ta biết, nhất định ta sẽ nói ra hết.”
“Dương gia sắp rời khỏi Đế Đô?” Hứa Cảnh Minh nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy! Tình hình chiến đấu ở Tây Vực ngày càng tồi tệ, nhiều gia tộc lớn ở Đế Đô đang thu xếp một số nhánh rời khỏi thành.”
Bạch quản gia giải thích: “Các gia tộc đều lo lắng Đế Đô sẽ bị công phá, đến lúc đó, bọn họ muốn có cũng không thể chạy trốn được.”
Hứa Cảnh Minh lắng nghe: “Còn Dương gia thì sao?”
“Dương gia có ảnh hưởng khá lớn tới khu vực xung quanh quê hương Tiết thành ở Đông Vực, khu vực ngàn dặm xung quanh đấy đều nằm dưới quyền kiểm soát của Dương gia. Dù vậy, nhánh chủ mạch của Dương gia lại chủ yếu đang ở Đế Đô. Lần này, những người thuộc chủ mạch Dương gia định định mang theo nhiều cao thủ và vàng bạc tích lũy được những năm qua, chuẩn bị rời khỏi Đế Đô.” Bạch quản gia nói.
“Mang vàng bạc rời đi?” Hứa Cảnh Minh nói.
“Đúng vậy.”
Bạch quản gia nói: “Tình hình thiên hạ bây giờ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, một khi Đế Đô bị xâm phạm, mọi người chắc chắn sẽ không thể lấy lại tiền đã gửi ở tiền trang quan phủ được nữa, đống ngân phiếu đó sẽ trở thành giấy vụn! Ngay cả tiền trang của một số gia tộc lớn… Khi thiên hạ hoàn toàn hỗn loạn, các gia tộc lớn không tự bảo đảm được mạng sống của chính mình, ngân phiếu lại càng vô dụng, cho nên phải đổi ra thành vàng bạc càng sớm càng tiến.”
“Dương gia đổi bao nhiêu?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Ta không biết.”
Bạch quản gia nói: “Việc đổi ngân phiếu thành vàng bạc đã được lặng lẽ đi làm từ trước. Ít nhất, số ngân phiếu Nhị công tử giao cho ta đi đổi cũng đã được hơn mười ngàn lượng bạc. Nếu toàn bộ Dương gia đi đổi, ít nhất cũng phải đến hơn một triệu lượng bạc! Đối với Dương gia mà nói, một triệu lượng bạc không là gì cả.”
Hứa Cảnh Minh khẽ nói: “Họ không sợ bị cướp sao?”
“Bây giờ thiên hạ đang trong tình thế ác liệt, người của Dương gia cũng sẽ chia thành các nhóm, cải trang thành đoàn thương nhân, đoàn hộ tiêu để hành động.”
Bạch quản gia nói: “Chia thành nhiều đoàn như vậy, dù một số đoàn bị cướp thì cũng không ảnh hưởng nhiều.”
Hứa Cảnh Minh nghe rõ.
Thiên hạ hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ gặp phải phản quân.
Dương gia mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa…. Phản quân chỉ cần phát động một trận chiến quy mô lớn, bọn họ khả năng cao sẽ bị tận diệt.
“Quãng đường đi tới Tiết thành ở Đông Vực trải dài mấy vạn dặm, e rằng sẽ có rất nhiều người chết.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Phải không?”
Bạch quản gia nói: “Thực ra, rất nhiều người trong số chúng ta không muốn đi theo. Chuyến này đường xá xa xôi, một nửa số người có thể sống sót tới được Tiết thành là đã tốt rồi, nếu được ở lại Đế Đô thì tốt hơn bao nhiêu. Phản quân đánh tới thì sao chứ? Chúng ta không quan tâm ai làm Đế Quân, chúng ta chỉ ngoan ngoãn làm con dân. Dù sao đi nữa, bám trụ Đế Đô vẫn an toàn hơn là rời khỏi.”
“Nhưng Dương gia thì khác. Nếu phản quân đánh tới, chúng sẽ đi cướp bóc những gia tộc lớn trước.”
Bạch quản gia nói: “Rất nhiều gia tộc chắc chắn rời đi, những hạ nhân như chúng ta, chỉ có thể bảo vệ cho bọn họ, liều mạng vì bọn họ.”
“Dương gia chia thành nhiều đoàn, ngươi đi theo đoàn nào?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Đoàn của Nhị công tử.” Bạch quản gia nói.
“Bao giờ xuất phát?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Ta không biết.”
Bạch quản gia lắc đầu: “Nhị công tử nói sẽ dẫn ta theo, còn về việc phân chia đội như thế nào, bao giờ xuất phát, cải trang thành gì? Tất cả đều là bí mật.”
“Ồ.”
Hứa Cảnh Minh hiểu ra, lập tức nói: “Còn nhớ một roi ngươi quất hôm nay không?”
“Một roi ta quất?” Bạch quản gia sững sờ, hắn ta nhớ lại ban ngày mình đã quất một roi giết chết con gái Kiều Tam.
Vút!
Một ánh thương quét qua, Bạch quản gia mở to mắt, ánh thương quất vào ngực hắn ta.
Người Bạch quản gia run lên, phần da ngực rách toạc ra, thương đập vào người khiến hắn phụt ra máu, ánh mắt kinh hãi nhìn Hứa Cảnh Minh: “Ngươi đã nói sẽ tha mạng cho ta.”
Hứa Cảnh Minh lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Không bao lâu sau, Bạch quản gia tắt thở, hắn ta cứ như vậy nằm trong kho củi, vết thương của hắn ta giống hệt như bé gái lúc sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận