Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 611: (Phần 5) Hứa Cảnh Minh xuất hiện (1)

“Liễu sư phụ phái Phương Ngu đi báo tin rồi.” Vương Di nói: “Phí lão gia làm việc rất cẩn thận, chúng ta chỉ báo tin, ông ấy sẽ an bài người tìm cậu.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Cậu ăn bánh bao làm gì, bọn tôi chuẩn bị tiệc cho cậu rồi, không ít bạn bè chúng ta góp mặt tại đó!” Vương Di nói.
“Gần một năm không ăn uống thoả thuê, tôi cũng muốn nếm thử chút mùi vị.” Hứa Cảnh Minh cười nói: “Tôi ăn mấy cái bánh bao này để lót dạ.”
Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền tới một nhã gian trên lầu hai của quán rượu.
“Đội trưởng tới rồi!”
Vương Di đẩy cửa vào, cười nói.
Mọi người trong phòng đứng dậy, chính là mười người Liễu Hải, Đồ Lăng, Trương Thanh, Phương Ngu, Chu Nghệ, Triệu Phàn, Lôi Vân Phóng, Thiết Liên Vân, Hách Thiên Vân, Ngô Trại, ai nấy đều cười với Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình cũng hân hoan, bạn bè tại quê nhà Trung Quốc tập trung tại thế giới Huyết Vũ!
Giờ phút này, trong thiên lao Đế Đô.
Vương Cửu Ngôn đang ngồi co quắp trong ngục giam, tay chân bị ràng buộc bởi xiềng xích, xương cột sống bị khóa chặt vào vách tường, ngay cả một đại cao thủ siêu hạng nhất như hắn cũng không giãy giụa nổi. Thậm chí, Vương Cửu Ngôn chỉ cần cử động một chút, toàn thân liền đau nhức không thôi.
“Vương tướng quân này chịu đựng hay thật, hắn ta bị tra tấn không còn hình dáng, vậy mà vẫn còn gắng gượng đến ngày hôm nay. Nếu ta là hắn, ta đã đập đầu tự tử từ lâu!”
“Bị tra tấn quá thê thảm, sống không bằng chết!”
Đám lính gác đều cảm thấy run sợ trước các hình phạt tra tấn trên người Vương Cửu Ngôn, da thịt gần như nát tan, xương trắng lộ ra bên ngoài. Dù hắn đã tàn phế từ lâu, nhưng vẫn cố chống đỡ bằng thực lực của cao thủ siêu hạng nhất.
“Hôn quân! Hôn quân!”
Vương Cửu Ngôn vô cùng hối hận.
Hắn không ngờ, chính mình thành thật về Đế Đô, nhưng tên hôn quân này vẫn ra tay ác độc, bắt giam cả nhà hắn vào thiên lao.
Khi biết ha mẹ con cái của mình đều bị tra tấn tới chết, Vương Cửu Ngôn gần như phát cuồng, nhưng hắn không cam lòng mà chết, hắn nhất định phải báo thù, giết tên hôn quân kia!
“Mình phải sống, phải sống…” Vương Cửu Ngôn nghĩ hết mọi cách để sống sót, chỉ cần được sống thì còn cơ hội trả thù.
“Vương đại tướng quân, mạng ngài lớn thật đấy!”
Một tiếng nói đột nhiên vang lên bên ngoài.
Vương Cửu Ngôn lười nhìn.
Keng!
Cửa nhà lao mở ra.
Lúc này, Vương Cửu Ngôn mới quay đầu, trông thấy một tên thái giám da dẻ trắng trẻo đang đi về phía mình.
Sau khi tới gần, người này mới khẽ nói: “Vương đại tướng quân, đêm qua bệ hạ gặp ác mộng, cho nên ra lệnh cho tiểu nhân tới tiễn ngài một đoạn!”
Vương Cửu Ngôn ngây ra.
Bộp!
Tên thái giám dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu Vương Cửu Ngôn, hắn đột nhiên cảm thấy chấn động, đại não lập tức trở nên hỗn độn mơ hồ.
Vương Cửu Ngôn cảm thấy hai mắt tối sầm, ý thức chìm vào bóng tối.
“Vương đại tướng quân? Ngài làm sao thế? Vương đại tướng quân! Người đâu, hắn chết rồi!”
Tên thái giám sốt sắng hét lên.
Võ viện, Đế Đô.
Minh viện trưởng đứng bên hồ, nhìn về phía xa xa.
“Cửu Ngôn chết rồi?” Minh viện trưởng khẽ gật đầu: “Mình cũng nên rời khỏi thế giới Huyết Vũ!”
Ông ấy lập tức quay người vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường.
Minh viện trưởng nhắm mắt, ý thức hoàn toàn rời khỏi thế giới Huyết Vũ, thân thể cũng không còn hơi thở.
Tại một hành tinh sinh mệnh.
Vương Cửu Ngôn với mái tóc bạch kim và đôi lông mày bạc trắng, toàn thân ăn mặc sang trọng, ngơ ngác nhìn hồ nước xinh đẹp trước mặt.
Minh viện trưởng với diện mạo tóc trắng cũng đột nhiên xuất hiện.
“Tỉnh rồi?” Minh viện trưởng nhìn hắn.
“Một đời trong thế giới Huyết Vũ của ta, hoá ra chỉ là ảo ảnh sao?” Vương Cửu Ngôn lẩm bẩm.
“Lúc trước, cháu là người quyết định phong ấn trí nhớ, trải qua một đời người ở thế giới Huyết Vũ.”
Minh viện trưởng nói: “Vợ con của cháu ở thế giới Huyết Vũ cũng bị phong ấn trí nhớ như cháu, bọn họ đương nhiên cũng là công dân hành tinh bình thường. Đối với cháu, với bọn họ mà nói, cuộc sống ở thế giới Huyết Vũ không khác gì ngoài đời thực!”
Vương Cửu Ngôn gật đầu: “Ông nội đưa bọn họ đến đây được không? Cháu muốn gặp bọn họ.”
“Ông cảnh cáo cháu.” Minh viện trưởng nghiêm túc nói: “Trí nhớ về cuộc sống trong ở thế giới Huyết Vũ rất dễ bị lẫn lộn với đời thực! Cháu phải phân biệt được đâu là thực tại!”
“Cháu là một Sinh mệnh Tinh Không cực hạn cấp 8, nhất định vẫn phân biệt rõ được chuyện này.”
Vương Cửu Ngôn nói: “Nhưng cháu muốn trông thấy bọn họ!”
“Sau khi cháu trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp 9, ông sẽ cho cháu gặp bọn họ!” Minh viện trưởng lạnh lùng nói: “Đừng lo, bởi vì bọn họ cũng từng có duyên phận cả đời với cháu, ông sẽ biến bọn họ thành sinh mệnh Tinh Không!”
Vương Cửu Ngôn nhìn ông cố.
“Thử thách phong ấn kí ức này vô cùng mạo hiểm, nhưng cũng là hy vọng đột phá bình cảnh trên phương diện tâm linh.” Minh viện trưởng nói: “Đừng làm ông thất vọng!”
Vương Cửu Ngôn lại nhìn hồ nước, sau khi chết đi ở thế giới Huyết Vũ, hắn cảm thấy hối hận không cam lòng, cảm xúc cuồn cuộn vẫn tiếp tục tác động vào tâm trí của hắn vào thời điểm này. Tuy nhiên, hắn cũng thu hoạch được nhiều thứ từ một cuộc đời khác hẳn với thực tại.
“Nhân định thắng thiên? Nhưng Vương Cửu Ngôn ở thế giới Huyết Vũ lại chết dưới tay một tên thái giám cung đình trong thiên lao!”
(*) nhân định thắng thiên” có thể được hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận.
Vương Cửu Ngôn nói với chính mình, hắn nghĩ tới lúc mình còn sống trong thế giới Huyết Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận