Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 709: (Phần 6) Thức tỉnh (3)

Một tòa nhà hình chiếc nhẫn khổng lồ bao bọc toàn bộ một hành tinh, không những thế, ánh sáng và nhiệt lượng mà hành tinh kia đang phát ra cũng được tòa nhà hình chiếc nhẫn này hấp thụ và tận dụng.
Vô số sinh mạng đang cư trú bên trong tòa nhà chiếc nhẫn kia.
Trong số đó, tại một căn phòng ở tầng 132 khu B37.
Trong khoang dinh dưỡng, một người đàn ông tóc tai bù xù đột nhiên ngồi thẳng người lên, có chút mơ hồ nói: “Ngô Thất? Tề Uy Khắc?”
Trong nháy mắt, hắn ta đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Đã 53 năm trôi qua rồi sao?”
Người đàn ông tóc tai bù xù ngồi trước gương, sau đó tỉa bớt râu tóc, chẳng mấy chốc đã biến thành một người đàn ông trung niên khắc khổ, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, và một phần tóc cũng đã bạc trắng.
“Lúc trước khi chìm vào giấc ngủ, mình vẫn còn là một tên thanh niên trẻ tuổi. Nhưng sau khi tỉnh dậy, mình đã đi qua trăm tuổi rồi sao? Hiện giờ, mình nên tự xưng là Tề Uy Khắc hay Ngô Thất? Cuộc đời của Tề Uy Khắc quá buồn tẻ, cuộc sống của Ngô Thất hạnh phúc hơn một chút.”
“Dù sao đi nữa, chẳng mấy ai quan tâm đến Tề Uy Khắc.”
“Từ giờ trở đi, mình là Ngô Thất.”
Ngô Thất nhìn bản thân trong gương.
Trên thực tế, hắn vốn là cư dân của một hành tinh khoáng sản, lớn lên cùng bão cát và kim loại.
Mọi người ở hành tinh khoáng sản… đều phải đi đào khoáng! Hoàn cảnh sống ở nơi đây cũng khắc nghiệt hơn rất nhiều so với các hành tinh có sự sống khác.
Hắn không biết cha mình là ai.
Còn mẹ hắn, sau khi sinh ra hắn, bà ta tìm cách góp nhặt đủ điểm tích phân, liền liền nộp đơn xin chuyển nơi ở!
Mẹ ruột của Ngô Thất không có bất cứ điều gì luyến tiếc, cứ thế bỏ rơi hắn và rời khỏi hành tinh khoáng sản này.
Ngô Thất ở lại hành tinh khoáng sản, vẫn luôn làm việc cật lực, nhưng cũng không có người con gái nào coi trọng hắn. Mãi cho đến năm 62 tuổi, hắn tích lũy đủ điểm tích phân, lúc đó mới có thể được rời khỏi hành tinh khoáng sản.
Lần đầu đến hành tinh có sự sống, Ngô Thất cảm thấy rất vui mừng khi được nhìn ra thế giới đặc sắc, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã gặp phải đủ loại thất bại khác nhau vì nghèo khó.
Sau đó, Ngô Thất bắt gặp tin tức ‘chiêu mộ cư dân bản địa của thế giới ảo’.
“Cuộc sống của mình quá nhàm chán, còn thế giới ảo có lẽ sẽ rất đặc sắc.”
Ngô Thất nộp đơn và được đưa tới đây cùng rất nhiều người khác.
Thế giới ảo mà hắn bước vào được gọi là thế giới Phục Ma.
Để tận hưởng thế giới đó nhiều hơn, Ngô Thất đã chọn làm một đứa trẻ năm tuổi và ký kết một hợp đồng ‘tám mươi năm’. Nếu mọi việc suôn sẻ, đứa trẻ sẽ có thể sống đến 85 tuổi.
Tuy nhiên, trong thế giới Phục Ma, Ngô Thất đã sống trọn vẹn 53 năm, đến khi chấp niệm tiêu tán, hắn cũng thức tỉnh ở thực tại, tuổi tác thật sự đã hơn 100, trên đầu cũng xuất hiện những mảng bạc trắng.
“Ra ngoài xem một chút.”
Ngô Thất bước ra khỏi phỏng, đi dọc theo hành lang.
Đi bộ một lúc, hắn đi thang máy ngắm cảnh và nhanh chóng đến khu ngoài cùng.
Lớp kính khổng lồ làm suy giảm phần lớn ánh sáng và nhiệt lượng của hành tinh này.
Ngô Thất ngồi xuống, quan sát ngôi sao to lớn trước mặt thông qua lớp kính cách ly.
“So với thực tế, cuộc sống 53 năm qua ở thế giới Phục Ma của mình rất thú vị. Tiểu thư thực sự rất tốt với mình, cô ấy đưa mình vào Ngô phủ, dốc lòng giúp đỡ mình học võ đạo, nhờ vậy mà mình đã nhập môn võ đạo.”
Ngô Thất cười nhẹ: “Cũng chính ở thế giới Phục Ma, mình được nếm nhiều rượu ngon, mỹ thực. Thiếu gia đúng là người sành ăn, cũng không biết sau khi mình rời đi, một mình thiếu gia… phải chăng vẫn tìm đến mỹ vị khắp nơi như cũ?”
“Ở thực tại, tiểu thư vẫn sống tốt chứ?”
Ngô Thất có chút lo lắng.
Sống hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên mà hắn quan tâm một người nhiều như vậy.
“Không biết mình còn có thể gặp lại được tiểu thư với thiếu gia không?” Ngô Thất thầm nghĩ.
Ầm—
Một quang ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, ngưng tụ thành một cô gái mặc đồng phục màu xám.
Ngô Thất quay đầu lại nhìn.
“Anh là Tề Uy Khắc sao, hay tôi nên gọi anh là Ngô Thất?”
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Tôi là Khúc Nặc Vi, nhân viên quản lý thứ nhất của khu vực B37, tôi cũng đến từ nền văn minh Khánh Phương.”
Ngô Thất khẽ gật đầu.
“Chúc mừng anh đã có thu hoạch khổng lồ ở thế giới Phục Ma, thực chiến tăng thêm của anh đã đạt tới 37 lần. Nhờ vào đó, sắp tới đây, anh nhất định sẽ trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp bảy.”
“Đồng thời, chấp niệm của anh có thể phát triển thành Thiên Ma, chứng tỏ anh cũng là một người có thiên phú trên phương diện tâm linh, vậy nên anh sẽ nhận được tài nguyên bồi dưỡng của nền văn minh Khánh Phương. Với sự kết hợp giữa kỹ năng thực chiến và lực lượng tâm linh, anh sẽ có hy vọng trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp tám.”
Người phụ nữ nói tiếp.
“Ồ.” Ngô Kỳ gật đầu.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, người này không hề kích động chút nào sao?
Thật ra, chấp niệm của những tà ma bình thường đều tương đối tiêu cực, không có bất kỳ tác dụng nào ở hiện thực, cho nên nhất định phải đạt tới cấp độ Thiên Ma thì mới đủ khả năng tự chủ, mới có giá trị bồi dưỡng.
Những người như Ngô Thất, thực chiến tăng thêm cực cao, lại có thiên phú về mặt tâm linh, chính là những nhân tài thực sự.
“Những gì tôi trải qua trong thế giới Phục Ma, các cô đều có dữ liệu để kiểm tra đúng không?” Ngô Thất hỏi.
“Tất nhiên.”
Người phụ nữ gật đầu: “Chúng tôi có ghi chép về trải nghiệm của mọi cư dân bản địa. Toàn bộ toà nhà hình chiếc nhẫn mà anh đang sống chính là nơi cư trú của những người tình nguyện do nền văn minh Khánh Phương gửi tới hàng nghìn thiên hà bên ngoài, số lượng đã vượt quá một tỷ! Tất cả những cư dân bản địa của Khánh quốc trong thế giới Phục ma…. đều đang ở dưới mái vòm hình chiếc nhẫn này.”
Ngô Thất giật mình hỏi: “Vậy tôi có thể gặp lại tiểu thư và thiếu gia được không?”
Trong hiện thực, hắn không hề quyến luyến bất cứ điều gì. Nhưng trong thế giới Phục Ma, thiếu gia và tiểu thư chính là hai người quan trọng nhất cuộc đời hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận