Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1050: (Phần 8) Hai sự lựa chọn (2)

Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Các quốc gia bản địa tranh đấu với nhau, từ đó phát sinh ân oán dây dưa vô cùng rắc rối. Vì lẽ đó, Liên minh Vũ trụ Nhân loại không thể nào truy cứu những sự kiện đã xảy ra ở thời kỳ thổ dân.”
“Liên minh Vũ trụ Nhân loại không truy cứu, nhưng Thương Phu không quên được mối thù truyền kiếp này.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Cho nên tôi mới giúp anh ta báo thù.”
“Sư đệ, cậu đã phát hiện ra chưa?”
Phó viện trưởng Xích Mông nhìn Hứa Cảnh Minh: “Cậu không còn kính sợ luật pháp nữa rồi! Cậu chỉ đang làm theo suy nghĩ của mình, muốn giết là giết, muốn phạt là phạt! Cho dù đối phương có thân phận cao quý tới đâu, cậu cũng không hề nương tay chút nào!”
“Trong hơn sáu năm qua, cậu đã nhúng tay vào 701 vụ án, trực tiếp tử hình những người đáng ra chỉ phải đi tù trăm năm.”
“Căn cứ theo pháp luật, những người nhân viên bị ép buộc thực hiện mệnh lệnh của kẻ chủ mưu thì thường chỉ bị phạt nhẹ, nhưng cậu cũng giết luôn bọn họ.”
“Căn cứ theo pháp luật, ân oán thời kỳ thổ dân không còn hiệu lực, nhưng cậu vẫn tiếp tục truy cứu rồi phán quyết án tử bừa bãi.”
Phó viện trưởng Xích Mông nhìn Hứa Cảnh Minh: “Cậu không màng tới pháp luật, không màng tới thân phận của mọi người, chỉ một mực hành sự tùy theo bản tâm của chính mình! Sư đệ à… Trong lòng cậu, pháp luật là gì?”
“Cậu vi phạm pháp luật! Cậu chính là tội phạm!” Phó viện trưởng Xích Mông nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Tôi hiểu.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Cậu nói là cậu rất tỉnh táo.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Nếu như cậu tỉnh táo, tại sao cậu lại phạm pháp. Đến nước này rồi, cậu còn nói là mình không mất kiểm soát hay sao?”
“Sư huynh.”
Hứa Cảnh Minh nói khẽ: “Mục đích của pháp luật là gì?”
“Pháp luật được đặt ra nhằm xây dựng một trật tự tốt đẹp hơn cho toàn bộ Liên minh Vũ trụ Nhân loại, đồng thời định hướng hành vi của con người trở nên phù hợp hơn với nhận thức về lương thiện.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Có ơn trả ơn, có thù trả thù, đây mới đúng với nhận thức cơ bản của mọi người, chứ không phải là làm theo quy chuẩn một cách máy móc! Pháp luật là vật chết, còn con người là vật sống, nếu như chúng ta không biết cách thích ứng linh hoạt, thì cũng không khác gì một cỗ máy.”
“Pháp luật là vật chết, con người là vật sống.”
Phó viện trưởng Xích Mông gật đầu: “Phải, cho nên pháp luật có rất nhiều điều khoản bổ sung, từ đó có thể dần dần cải tiến! Tuy nhiên…. Đây không phải là lý do để cậu phạm pháp.”
“Sư huynh, vậy mọi người cứ trừng phạt tôi theo pháp luật đi.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Căn cứ theo pháp luật, cho dù tôi phạm phải những việc này, thì cũng chỉ bị khấu trừ công lao thôi đúng không?”
“Đối với những vụ án vừa qua, cậu quả thực chỉ bị khấu trừ hơn 100 triệu công lao.”
Phó viện trưởng Xích Mông gật đầu: “Nhưng việc đó không quan trọng! Ba chúng tôi tới đây là vì một vấn đề quan trọng hơn… Cậu bị mất kiểm soát rồi.”
“Tôi bị mất kiểm soát?”
Hứa Cảnh Minh nhìn bọn họ: “Mất kiểm soát chỗ nào?”
Trấn thủ Bạch Ngục ngồi bên nói: “Ngô Minh à, cậu phạm pháp hết lần này tới lần khác! Cậu còn cho rằng mình đang tỉnh táo, mình đang làm đúng, thậm chí còn cho rằng việc phạm pháp không hề sai… Cậu như vậy mà không phải do mất kiểm soát, thế thì là vì đâu?”
“Trước khi bị ô nhiễm Cao Duy, liệu cậu có vi phạm pháp luật như vậy không?” Phó đảo chủ Phạm Tất nói thêm.
Hứa Cảnh Minh ngẩn ra.
Trước khi bị ô nhiễm Cao Duy…
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện vi phạm pháp luật.
Bắt đầu từ khi nào….
Hắn đã không còn màng tới pháp luật như vậy?
“Nhận ra chưa? Cậu đã không còn màng tới pháp luật nữa rồi, thích giết ai thì giết, muốn chém ai thì chém, hơn nữa còn cho rằng mình đang tỉnh táo, cho rằng mình đang làm đúng.”
“Phải, cậu giải thích như vậy cũng có phần hợp lý.” Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Luật pháp của Liên Minh Vũ Nhân Loại vẫn còn tồn đọng một số thiếu sót nhất định! Tuy nhiên, để có thể quản lý 34 vực vũ trụ với một số lượng rất lớn các nền văn minh lớn bé khác nhau, luật pháp của chúng ta cũng cần phải được hoàn thiện dần dần qua các lần sửa đổi.”
“Luật pháp của chúng ta được xác lập bởi nhiều nhân vật kiệt xuất qua các đời, cũng như được đồng thuận bởi cả ba vị Chí Cao. Tất cả mọi người đều nhất trí đây chính là pháp tắc chi phối toàn bộ nhân loại.”
“Cậu cho rằng cậu đúng, còn pháp luật sai sao? Vậy cậu nghĩ mình là ai? Cậu nghĩ rằng mình thông minh hơn ba vị Chí Cao và tất cả các vị tiền bối trong lịch sử nhân loại sao?”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Hôm nay, Hứa Cảnh Minh cậu cho rằng pháp luật sai. Ngày mai, những người khác cũng cho rằng pháp luật sai. Nếu như ai nấy đều không chịu tuân theo pháp luật, thì Liên minh Vũ trụ Nhân loại làm sao có thể quản lý toàn bộ tộc đàn đây?”
“Về phương diện cân bằng tổng thể, hệ thống pháp luật hiện giờ đã tương đối khá hoàn thiện rồi.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Đừng nói Hứa Cảnh Minh cậu chỉ là một sinh mệnh Bản Nguyên! Cho dù ba vị Chí Cao có khả năng cưỡng chế tất cả mọi người làm theo ý mình, nhưng bọn họ cũng không hề cho rằng những điều luật do mình đặt ra nhất định sẽ hoàn hảo, vậy nên bọn họ đã bàn bạc với rất nhiều nhân tài của Liên minh Vũ trụ Nhân loại rồi mới xác lập hệ thống luật pháp hiện tại. Hơn nữa, thông qua mạng lưới giám sát của mạng thế giới ảo, hệ thống luật pháp vẫn đang được hoàn thiện từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
Hứa Cảnh Minh im lặng.
“Sau khi bị ô nhiễm Cao Duy, cậu đã từng ra tay giết chết Lư Nã Đạc, nhưng cậu lúc đó vẫn còn kính sợ pháp luật, vẫn còn biết đưa ra chứng cứ để khẳng định hắn ta xứng đáng bị kết án tử hình.”
“Giờ thì sao? Cậu không còn quan tâm tới bằng chứng nữa, chỉ dựa vào một vài thứ được gọi là “chân tướng” trong lúc quan sát ký ức, thì đã động thủ ngay lập tức.”
Phó viện trưởng Xích Mông nói: “Chân tướng trong ký ức của một người, liệu có còn là chân tướng không?”
“Bắt đầu từ khi nào, cậu lại giết người tùy ý như vậy?” Phó viện trưởng Xích Mông nhìn Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh im lặng.
Ba người nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận