Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 133: Tôi? Tôi chính là một phần của võ thuật! (2)

“Vòng đấu bắt đầu.”
Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc tập trung lại, bọn họ cùng nhau theo dõi các cuộc đọ sức hấp dẫn trên khán đài .
Trận đấu đầu tiên, đội lão niên Liễu Hải đấu với chiến đội Sương Ngữ!
“Cha, vòng này quả thực không dễ như vòng đầu.”
Hứa Cảnh Minh quan sát rồi nói.
“Chiến đội Sương Ngữ có Cổ Trùng, Liêm Sương cùng nhiều cao thủ khác.”
Lê Miểu Miểu nói: “Bốn đánh năm… Các chú có chút không nổi.”
Trận đấu lần này, bốn người lớn tuổi của Liễu Hải lão niên đội phối hợp ăn ý và khéo léo, nhưng sau khi thần tiễn thủ Chu Phàm bị chiến đội Sương Ngữ lao tới trước mặt rồi giết chết, bọn họ đã hoàn toàn bị dồn vào thế yếu.
Chiến đấu cho đến khi chỉ còn lại Hứa Hồng, người cầm song khiên, sư phụ Liễu Hải cuối cùng cũng đã ra tay.
Hai thành viên còn lại của chiến đội Sương Ngữ cũng phối hợp để bao vây sư phụ Liễu Hải.
“Ồ.”
Một đao.
Một tia ánh sáng sắc bén loé lên, đồng thời xẹt qua hai người của chiến đội Sương Ngữ, xuyên tất cả các lớp áo giáp rồi va chạm đến cơ thể họ, khiến cả hai đều gục xuống.
Đội lão niên Liễu Hải giành chiến thắng!
“Đây chính là đẳng cấp số một thế giới!”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm không khỏi thốt lên: “Ngay cả áo giáp hạng nặng cũng bị một đao chém xuyên. Hơn nữa, nhát đao đó còn có thể giết chết hai người cùng một lúc.”
“Thực lực của người đứng đầu thế giới thật sự rất đáng sợ.”
Nam khách mời Cận Phàm nhận xét: “Khi đứng trước mặt ông ấy, ngay cả các cao thủ cũng không đỡ nổi một chiêu.”
Nữ khách mời Cúc Văn Tình cười nói: “Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có sáu người trên thế giới vượt qua được tầng thứ ba của tháp Tinh Không. Huấn luyện viên Liễu Hải đã vượt qua các thử thách tại đó khi không gian nhiệm vụ vừa mới được mở ra! Nếu so sánh thực lực của ông ấy đi so với những người khác trên bảng xếp hạng Tinh Không thì bọn họ cũng không thể chiếm ưu thế, chứ đừng nói chi đến những cao thủ bình thường trong nước.”
“Trận đấu tiếp theo là của huấn luyện viên Lôi Vân Phóng, người có thân pháp đệ nhất thế giới.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm giới thiệu: “Anh ấy và huấn luyện viên Liễu Hải chưa từng đấu với nhau một cách công khai ở trong thế giới ảo.”
……
Trận đấu thứ hai, chiến đội Lôi Vân Phóng đấu với chiến đội Bách Tước.
“Bốn người đồng đội mà tiền bối Lôi Vân Phóng lựa chọn đều hơi yếu.”
Hành Phương nhìn rồi thở dài nói: “Mặc dù huấn luyện viên Liễu Hải chọn tuyển thủ dân gian, nhưng tất cả đều có kĩ năng lợi hại. Còn Lôi Vân Phóng chọn những tuyển thủ dân gian bình thường hơn nhiều.”
“Một mình tiền bối Lôi Vân Phóng cũng đủ giành chiến thắng rồi.”
Vương Di nói.
Hứa Cảnh Minh cũng nhìn xem.
Bốn đồng đội của Lôi Vân Phóng miễn cưỡng lắm mới cản nổi hai người đội đối thủ. Tiền bối Lôi Vân Phóng mặc một bộ quần áo màu xanh, mang hai thanh đao trên lưng, bộ pháp của hắn thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng tốc độ lại nhanh đến đáng sợ, hình bóng mờ ảo của hắn nhanh chóng đuổi kịp từng người phía đối thủ.
Mỗi khi tiếp cận kẻ thù, hắn liền vung một nhát đao!
Hắn đang mang trên lưng hai thanh đao nhưng chỉ cần dùng một là đủ.
Ba người chiến đội Bách Tước đã tập hợp lại cùng đấu với Lôi Vân Phóng, nhưng trái với mong đợi, Lôi Vân Phóng vẫn dễ dàng dùng một nhát đao giết tất cả đối thủ như cũ. Chiến đội Bách Tước thậm chí còn không thể chạm tới lớp áo giáp của Lôi Vân Phóng.
Các đồng đội đã giết một, còn Lôi Vân Phóng giết bốn, kết thúc trận đấu.
“Tại sao Thân pháp của hắn lại có thể đáng sợ đến vậy?”
Hứa Cảnh Minh chăm chú quan sát, bộ pháp của Lôi Vân Phóng vẫn bị kẹt ở cấp hai 99%, thân pháp của hắn khi thế giới ảo vừa mở ra đã là cấp ba, nhưng bây giờ nó thậm chí còn tuyệt vời hơn nhiều, Hứa Cảnh Minh cảm thấy đây như một bộ môn nghệ thuật.
Rõ ràng chỉ là tiến lên hai bước, nhưng như thể cả không gian đều biến đổi.

Trận đấu thứ ba, chiến đội Thuẫn Phủ đấu với chiến đội Kiếm Thuần.
“Tần Ca của chiến đội Thuẫn Phủ là một cao thủ dân gian rất tài năng. Nếu có đủ thời gian, chắc chắn hắn sẽ càng mạnh hơn nữa.”
Hứa Cảnh Minh khen ngợi: “Nhưng đối thủ của hắn là Hùng Thiên Sơn, người đã đột phá cấp ba, lại còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chiến đội Kiếm Thuần không có nổi một tia hy vọng.”
Một chiến thắng quá dễ dàng.

Trận đấu thứ tư, chiến đội Lôi Đình đấu với chiến đội Vân Sơn.
“Trời ơi.”
Dương Thanh Thước nhìn chằm chằm.
“Điên cuồng giết người!”
Hành Phương cũng kinh ngạc.
Hứa Cảnh Minh cũng nghiêm nghị theo dõi, trận đấu này có nhiều bất ngờ thú vị, chính xác là một màn chém giết khó phân thắng bại.
“Có năm cao thủ của Trung Quốc đã giành được vị trí cao nhất trong cuộc thi võ thuật thế giới, bao gồm cả Dương Dự và Cao Sùng.”
Lưu Xung Viễn nói: “Hai người bọn họ có sự phối hợp đồng đội mạnh mẽ. Hoắc Thanh Sơn và Thường Thanh Bằng của chiến đội Vân Sơn mặc dù chưa từng vô địch thế giới, nhưng họ cũng là hai cao thủ võ lâm. Hai vị đại sư này mà phối hợp lại… không hề yếu thế chút nào.”
Nòng cốt của hai đội, một bên là Cao Sùng và Dương Dự, bên còn lại là Hoắc Thanh Sơn và Thường Thanh Bằng. Dễ dàng thấy được các đồng đội khác kém hơn chút.
“Thực lực của hai đội chênh nhau rất ít, nên tùy hoàn cảnh mà thi đấu.”
Hứa Cảnh Minh cũng có thể nhìn ra hai đội đang lôi kéo qua lại, mỗi người đều tính toán phối hợp của riêng mình.
Trận chiến này, khó mà kéo dài được hơn chín phút, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoắc Thanh Sơn bị cụt tay trên khán đài.
Chiến đội Vân Sơn thắng! Chiến đội Lôi Đình bị loại!
“Trận đấu này có cục diện đồng đều nhất trong bốn trận đầu trước.”
Vương Di khen ngợi.
“Đến lượt chúng ta rồi.”
Hứa Cảnh Minh nói xong, đám người Vương Di, Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn cũng bắt đầu nâng cao tinh thần chiến đấu, đặc biệt là sau khi xem bốn trận đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận