Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 485: (Phần 4) Ỷ Thuý lâu (1)

“Mau chóng cởi bỏ trang phục và giày dép, sau đó nộp lệnh bài lên đây.” Một đám vệ binh Huyết Vũ đứng một bên nhìn Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh không nhiều lời, cởi quan phục và giày quan ngay tại chỗ, cả người chỉ để lại nội y, đồng thời lấy ra lệnh bài thân phận, sau đó đặt tất cả lên bàn.
“Cảnh Minh, từ hôm nay trở đi, ngươi là một vệ binh Huyết Vũ bình thường, làm việc tại Đề Hình ti thuộc tổng bộ Nam phủ!”
Một vị Bách hộ phụ trách việc này cau mày thúc giục: “Nhanh chóng lên, ngươi đi đến Đề Hình ti nhận nhiệm vụ luôn đi.”
Hứa Cảnh Minh đổi sang bộ quan phục màu đen của vệ binh Huyết Vũ phổ thông, đem cất lệnh bài màu đen bình thường rồi khoác túi thương lên, dứt khoát xoay người rời đi.
Hắn đang đi dọc hành lang, chợt nghe thấy giọng nói từ bên ngoài.
“Ta tự dưng lại đụng trúng tên ngu Trương Khả này, đúng là xui xẻo mà! Biết rõ bản thân đang đâm đầu vào chỗ chết, nhưng hắn vẫn cố tình đi ám sát thế tử điện hạ Yến Vương phủ giữa đường phố… Nếu không nghĩ cho mình, thì cũng đừng có liên lụy tới người khác chứ.”
Trong đại viện Thiên hộ sở, Bách hộ đại nhân tiền nhiệm ‘Triệu Đức Phương’ đang uống rượu, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, lớn giọng mắng chửi trước mặt các thủ hạ: “Ta làm vệ binh Huyết Vũ suốt 25 năm, sau đó mới được phong lên làm Bách hộ! Nhưng chỉ vì tên ngu ngốc này, ta lại bị giáng xuống làm đội phó.”
Hứa Cảnh Minh bước ra, coi như không nhìn thấy Triệu Đức Phương.
“Tên kia cũng là một kẻ ngu ngốc!”
Triệu Đức Phương chỉ vào Hứa Cảnh Minh: “Hắn không chịu dạy dỗ thủ hạ Trương Khả của mình cho tốt, làm liên lụy đến bản quan.”
“Câm miệng lại.” Hứa Cảnh Minh liếc nhìn ông ta.
“Ngươi ngươi ngươi…” Triệu Đức Phương lập tức tức giận, ông ta muốn động thủ nhưng lại có chút dè chừng.
Mặc dù Triệu Đức Phương cũng là cao thủ cấp một, thậm chí từng là cấp trên của Hứa Cảnh Minh, nên ông ta cũng biết chuyện ‘ba cao thủ cấp một và sáu cao thủ cấp hai’ hợp sức lại để ám sát Hứa Cảnh Minh nhưng không thành, đồng thời ngầm thừa nhận Hứa Cảnh Minh mạnh hơn mình rất nhiều.
“Vệ binh Huyết Vũ Hứa Cảnh Minh, ngươi không biết thế nào là tôn ti trật tự sao?” Triệu Đức Phương tức giận.
“Với ngươi sao?” Hứa Cảnh Minh cười nhạo một tiếng rồi bước ra cửa.
Triệu Đức Phương tức giận đến mức đập vỡ tan bầu rượu, nhưng vẫn không thể làm gì được.
Hiện tại, ông ta đã bị giáng cấp xuống chỉ còn là đội phó! Mặc dù Hứa Cảnh Minh bị giáng chức xuống làm vệ binh Huyết Vũ tầm thường nhất, nhưng hắn lại là vệ binh Huyết Vũ của Đề Hình ti, Triệu Đức Phương hoàn toàn không thể kiểm soát được.


Tổng bộ Nam phủ là doanh trại quân đội lớn nhất ở phía Nam Đế Đô, nơi đây có hàng chục nghìn người sinh sống, vì vậy tổng bộ Nam phủ giống như một tòa thành nhỏ.
Hứa Cảnh Minh đi vào Đề Hình ti.
“Bái kiến Ngưu đại nhân.”
Hứa Cảnh Minh bái kiến chủ quan Đề Hình ti ‘Ngưu Đề Hình sử’.
Ngưu Đề Hình sử là một người đàn ông to béo, bộ dáng rất lười biếng, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhưng Hứa Cảnh Minh biết rằng, Ngưu Đề Hình sử chính là cao thủ hàng đầu trong đội vệ binh Huyết Vũ ở Nam phủ!
Ngưu Đề Hình sử cũng là một cao thủ siêu cấp một, thực lực mạnh hơn Trấn phủ sử ‘Vương Cửu Ngôn’ rất nhiều.
“Cảnh Minh.”
Ngưu Đề Hình sử cười ha hả nói: “Phí tổng chỉ huy và Vương đại nhân đều đã nhắc về ngươi với ta, bọn họ rất tin tưởng ngươi. Trong vụ việc lần này, ngươi là người bị liên lụy… cho nên tạm thời nhịn nhục một chút, cứ yên tâm đảm đương vị trí vệ binh Huyết Vũ bình thường trước tiên.”
Hứa Cảnh Minh ngạc nhiên.
Vương trấn phủ sử cũng coi trọng hắn sao?
“Ngươi sẽ là thủ hạ dưới trướng ta trong vài tháng.”
Ngưu Đề Hình sử nói: “Ta không giao nhiệm vụ đặc biệt cho ngươi, ngươi cứ tuần tra khắp khu vực phía Nam Đế Đô này đi, truy tìm các tội phạm bị truy nã! Nếu không muốn thì ngươi cũng có thể nằm trong nhà mà ngủ, sẽ không ai quản ngươi. Mấy tháng sau, ngươi sẽ lại được đề bạt, trọng dụng như cũ.”
“Tạ ơn đại nhân.” Hứa Cảnh Minh cảm giác mình đã có một chỗ dựa tốt.
Phí Thanh và Vương Cửu Ngôn cùng một phe, hiện tại Hứa Cảnh Minh đang ở Nam phủ, đương nhiên hắn sẽ được chiếu cố khắp nơi.
“Lão Tề.”
Ngưu Đề Hình sử ra lệnh: “Đưa Cảnh Minh đi xem chút hồ sơ để hiểu rõ những tội phạm bị truy nã ở Đế Đô.”
“Rõ.”
Lão Tề lập tức đưa Hứa Cảnh Minh đến một đại sảnh nơi lưu trữ hồ sơ. Trong đại sảnh có giá sách cao lớn chứa dày đặc hồ sơ, tài liệu.
“Với xã hội hiện tại, ở Đế Đô có rất nhiều tội phạm bị truy nã.”
Lão Tề bước đi khập khiễng, thản nhiên nói: “Rất nhiều trọng phạm đã len lỏi vào trong một số hào môn đại tộc, thậm chí một số còn len lỏi vào trong Vương phủ. Vệ binh Huyết Vũ bình thường như chúng ta nào dám tấn công phủ của các hào môn đại tộc?”
Hứa Cảnh Minh nhìn chi chít hồ sơ.
“Yến Vương phủ, Lương Vương phủ, Kỳ vương phủ…”
“Huyết Y lâu, Cái Bang, thành cổ Cửu Ấn, Hoa Khôi cung, Hoàng Tuyền môn…”
“Hắc Liên tông, Hồng Liên tông…”
“Gia tộc Thân Công, gia tộc Phượng Ngọc, gia tộc Hạ Hầu…”
Hứa Cảnh Minh quét mắt một lượt.
“Hầu hết trọng phạm bị truy nã đều có liên quan đến những thế lực này.”
Lão Tề nói: “Đám trọng phạm không có lai lịch, không có kẻ mạnh chống lưng thì không dám ở lại Đế Đô, bọn chúng đã chạy khỏi Đế Đô từ lâu rồi. Vì vậy, chúng ta phải có là chứng cứ xác thực đầy đủ thì mới có thể bắt người! Mà đôi khi… chúng ta cần phải cân nhắc một chút, để xem có đáng xông tới bắt người đó hay không.”
“Tạ ơn Tề lão ca.”
“Huynh đệ với nhau thì tạ ơn làm gì, ngươi cứ từ từ xem.” Lão Tề nói xong xoay người rời đi.
Trong đại sảnh này cũng có mấy tên vệ binh Huyết Vũ đang xem tư liệu, hai mắt Hứa Cảnh Minh sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào đống tư liệu về Yến Vương phủ: “Mình bị phạt chuyển đến làm ở Đề Hình ti, nhưng thực chất mình lại đến được đúng nơi rồi! Thông tin do các viên chức vệ binh Huyết Vũ thu thập được, cùng với những thông tin mình mua ở mạng lưới thế giới ảo, thật sự khác biệt rất nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận