Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1027: (Phần 8) Thấy cái không nên thấy (2)

Ngô Đàm Thu, Ngô Thành An đều nhìn mẹ mình.
“Mẹ, lúc trước mẹ ly hôn với cha rồi bỏ rơi bọn con, bây giờ mẹ thậm chí còn chẳng muốn để lại lời nhắn ở mạng thế giới ảo… Con thực sự không hiểu vì sao mẹ lại trở nên như vậy.” Ngô Đàm Thu nói xong rồi lập tức biến mất.
Ngô Thành An không nói thêm gì nữa, cũng đồng thời biến mất.
“Đàm Thu, Thành An…”
Đàm Ỷ Qua sững sờ, nhìn về phía Ngô Thất, có chút tức giận mà nói: “Ngô Thất, ông làm sao vậy? Tại sao ông không bàn với tôi một tiếng đã nói cho hai con biết chuyện ly hôn của chúng ta? Không phải hai bên đã đồng ý tạm thời giữ bí mật hay sao?”
“Không phải tôi nói cho các con biết.” Ngô Thất lắc đầu: “Mà là bọn nó tự mình điều tra tất cả.”
“Các con tự mình điều tra? Làm sao có thể có chuyện đó được?”
Đàm Ỷ Qua cười gằn, nhìn ông chồng cũ của mình với ánh mắt ngạo nghễ: “Làm sao bọn trẻ có thể dễ dàng điều tra ra thông tin của tôi như vậy được?”
“Bà quá tự cao tự đại.” Ngô Thất lắc đầu, trực tiếp biến mất.
Sắc mặt của Đàm Ỷ Qua nhất thời trở nên khó coi: “Không phải con trai con gái đang sinh sống với Ngô Thất tại hành tinh lao ngục sao? Làm sao bọn nó có thể điều tra ra hành tung của mình được kia chứ?”
Một lát sau.
“Đàm đại nhân, đây là thông tin tình báo theo yêu cầu của ngài.” Tập đoàn Vạn Giới gửi một bản thông tin tình báo tới hộp thư của Đàm Ỷ Qua.
Bà ta liền nhấp vào.
Suy cho cùng, Tập đoàn Hư Uyên cũng được đăng ký thành lập công khai, Ngô Đàm Thu và Ngô Thành An là người phụ trách các công ty chi nhánh của nó, tất cả những chuyện này không phải là bí mật.
“Ngô Minh đại nhân thành lập tập đoàn Hư Uyên với số vốn điều lệ là 10 triệu tỷ xu vũ trụ, đồng thời đề bạt Ngô Thất là người điều hành số một của tập đoàn Hư Uyên? Ngay cả Đàm Thu và Thành An đều là lãnh đạo cấp cao, người phụ trách công ty chi nhánh của tập đoàn Hư Uyên?”
Đàm Ỷ Qua vẫn không sao hiểu nổi: “Cái tên Ngô Thất không chịu cầu tiến này, thế mà lại quen biết…”
Bà ta cẩn thận đọc lại toàn bộ nội dung trong tài liệu tình báo.
“Ngô Thất thế mà lại đu bám được theo Ngô Minh đại nhân, nhận được sự trọng dụng của ngài ấy! Mình quả thực đã quá coi thường hắn ta rồi.”
Đàm Ỷ Qua ngẫm nghĩ: “Mình nghe nói Ngô Minh đại nhân từng công khai sát hại đại thần tài chính Lư Nã Đạc, đồng thời uy hiếp muốn giết hoàng đế Lư Nã Tinh của nền văn minh Nguyên Tinh, thế nhưng nhưng tam đại hoàng thất đều không làm gì được ngài ấy! Ngô Minh đích thị là đại nhân vật hàng đầu của tộc đàn nhân loại vũ trụ!”
“Đây là cơ hội tốt nhất trong suốt mấy triệu năm qua của gia tộc mình.”
Đàm Ỷ Qua ngẫm nghĩ: “Mình nhất định phải nắm chắc cơ hội như thế này.”
Mặc dù bà ta là sinh mệnh Tinh Không cấp 8, sở hữu nhiều thiên phú trên con đường tiến hóa, nhưng cũng rất khó có thể đu bám được một đại nhân vật như “Hứa Cảnh Minh”.
Một câu nói của đối phương có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của một gia tộc, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với để bọn họ tự thân phấn đấu suốt mười vạn năm, trăm vạn năm.
“Cứ từ từ, không thể nôn nóng được.”
Đàm Ỷ Qua ngẫm nghĩ: “Mình hiện giờ vẫn không hiểu tại sao Ngô Minh đại nhân rất coi trọng chồng cũ Ngô Thất, thậm chí còn cất nhắc Đàm Thu, Thành An… ở những địa vị cực kỳ cao ở tập đoàn Hư Uyên.”
...
Khi Đàm Ỷ Qua gặp mặt cha con Ngô Thất ở mạng thế giới ảo, Hứa Cảnh Minh đang ngao du ở trong không gian Cao Duy.
Hắn ta ở trong không gian Cao Duy trọn vẹn ba ngày, coi như đã quan sát toàn bộ tinh túy của “ngôi sao Nguyên Sơ”, cho dù có nhìn thêm thì cũng không tìm ra cái gì mới mẻ nữa.
“Vù.”
Hứa Cảnh Minh thoát khỏi không gian Cao Duy, về lại hành tinh sào huyệt của đạo tặc vũ trụ.
Hắn đi vào tĩnh thất, khoanh chân ngồi xuống.
“Sau khi lực lượng tâm linh đạt tới cảnh giới Cao Duy, mình vẫn chưa quan tưởng hư ảnh Chủ Nhân Hư Uyên.” Hứa Cảnh Minh nhắm mắt lại, bắt đầu quan tưởng bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Một bóng dáng đồ sộ.
Một chiếc áo bào tối tăm vô tận.
Và một gương mặt lạnh lùng.
“Gương mặt?”
Cuối cùng, Hứa Cảnh Minh cũng “nhìn thấy” khuôn mặt của Chủ Nhân Hư Uyên.
Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, Hứa Cảnh Minh lập tức ý thức được mình đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
Thế nhưng, tất cả đã quá muộn!
Hắn nhìn thấy từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của Chủ Nhân Hư Uyên. Cùng lúc đó, Chủ Nhân Hư Uyên cũng nhìn thấy Hứa Cảnh Minh, hai con mắt của hắn ta phảng phất có thần thái, có tình cảm.
Tuy nhiên, những gì bên trong hai mắt của hắn ta lại ngập tràn… Đau khổ vô cùng tận!
“A a a!” Một cảm giác đau đớn mãnh liệt vượt ngoài sức tưởng tượng lập tức xông thẳng vào ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh.
Đó là sự đau khổ bao trùm lên hết thảy! Cho dù có cộng dồn toàn bộ sự đau khổ của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, thì cũng chẳng so sánh với một phần vạn của nó.
Cảm xúc đau khổ này chính là cảm xúc nặng nề nhất, đáng sợ nhất trên người Chủ Nhân Hư Uyên.
Cảm xúc đáng sợ như vậy không chỉ gây ảnh hưởng đến ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh, mà còn xung kích khắp bốn bề xung quanh.
“A a a!” Vô số đạo tặc vũ trụ trên hành tinh sào huyệt này bắt đầu đau khổ gào khóc.
Người nào người nấy bắt đầu trải qua cảm xúc đau khổ khó lòng chịu nổi, thậm chí còn vượt qua khả năng tiếp nhận của ý thức tâm linh chính mình, sau đó phải chết trong bi thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận