Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1003: (Phần 8) Gặp lại lần nữa (2)

“Ông ta ở hành tinh ngục tù “Olean” thuộc thiên hà Bối Kỳ, tại biên giới lãnh thổ của nền văn minh Khánh Phương.” Khoa Vũ nói.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy.
“Chuyện nhỏ thôi.” Khoa Vũ cười nói.
Khoa Vũ rất vui sướng khi Hứa Cảnh Minh chủ động nhờ mình giúp đỡ! Đối phương là một cái đùi vàng siêu to khổng lồ, hắn ta đương nhiên phải tranh thủ ôm chặt mỗi khi có cơ hội.
…….
Hành tinh ngục tù Olean tại thiên hà Bối Kỳ, thuộc nền văn minh Khánh Phương.
Nơi đây nằm cách rất xa hằng tinh trong khu vực này, chỉ được chiếu rọi ánh sáng cực kỳ yếu ớt, vậy nên vẫn luôn lạnh lẽo âm u quanh năm suốt tháng.
Ngô Thất ngồi trên một mái nhà, chiêm ngưỡng khung cảnh lạnh giá của hành tinh Olean.
Từ một nhân viên cấp cao của tập đoàn Phục Ma, để rồi bị trừng phạt và trở thành người canh giữ ngục tù ở đây, ông ta cũng không mấy bận tâm, trái lại còn tự tìm niềm vui cho mình.
“Vút!”
Một tấm quang ảnh xuất hiện trước mặt Ngô Thất, một người đàn ông cao lớn có làn da màu đỏ hiện ra trong quang ảnh.
“Lão trưởng khu.”
Người đàn ông da đỏ cao to mỉm cười nói: “Con đã đột phá lên cấp 7 rồi.”
“Ồ? Con chính là người cấp 7 thứ năm trong khu A9 của chúng ta.” Ngô Thất mỉm cười tủm tỉm rồi nói.
“Con chuẩn bị mời các anh chị em tới đây để cùng nhau ăn mừng! Lão trưởng khu, chắc chắn ông phải tới đấy.” Người đàn ông da đỏ nói.
“Nhất định rồi.” Ngô Thất gật đầu.
Quang ảnh lập tức biến mất.
Ngô Thất mỉm cười vui vẻ: “Bọn nhóc con ở khu A9 năm đó đều lần lượt trưởng thành, năm đứa trong số đó còn đột phá thành sinh mệnh Tinh Không cấp 7.”
Ngô Thất vốn được người quản lý “Khoa Vũ” tối cao của tập đoàn Phục Ma trọng dụng, bản thân còn là sinh mệnh Tinh Không cấp 7, cho nên ông ta lúc trước cũng là một trong số các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Phục Ma, cũng như kiêm luôn chức vụ trưởng khu A9.
Khu A9, nói một cách chính xác, chính là điểm nuôi dưỡng rất nhiều trẻ em.
“Vô số người tình nguyện tiến vào thế giới Phục Ma, đồng thời cũng ngủ say suốt hàng chục năm ở hiện thực. Vì lẽ đó, tập đoàn Phục Ma bèn lãnh thêm trách nhiệm chăm sóc con cái của bọn họ.” Ngô Thất lắc đầu.
Người tình nguyện đều ngủ say trong một khoảng thời gian rất dài, không thể nào chăm sóc con cái được.
Vì vậy, tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc số lượng trẻ em rất lớn, thậm chí chiếm hết một khu A9! Tuy nhiên, một số kẻ tham lam đã âm thầm cắt xén rất nhiều khoản chi tiêu của những đứa bé, rót vào túi riêng của mình với nhiều danh nghĩa khác nhau, khiến cho bọn trẻ phải sống rất áp lực, khốn khổ và túng thiếu.
Ngô Thất đã trải qua tuổi thơ rất bi thảm, cho nên ông ta rất quan tâm tới những đứa bé này! Sau khi đảm nhiệm chức vụ trưởng khu A9, ông ta liền theo dõi gắt gao từng khoản chi tiêu ở khu A9, từ đó cải thiện chất lượng cuộc sống của bọn trẻ.
Rất nhiều đứa trẻ mang lòng biết ơn tới lão trưởng khu này.
Tất nhiên, hầu hết những đứa trẻ sau này đều cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như vậy là chuyện đương nhiên, chỉ những đứa trẻ tới sớm nhất mới biết rõ tất cả mọi chuyện là nhờ có lão trưởng khu.
“Cha!”
Hai bóng người chạy tới từ xa.
Ngô Thất quay đầu lại, nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi.
“Cha.” Cô gái bước tới bên cạnh, ôm cánh tay của Ngô Thất.
“Sao hai đứa lại đột nhiên ra ngoài?” Ngô Thất hỏi.
“Thì là…” Cậu trai trẻ tuổi nói.
“Mẹ lại tiếp tục lỡ hẹn rồi ạ, cho nên bọn con muốn nhờ cha đi hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì mà không chịu gặp bọn con ở thế giới ảo.”
“Chẳng lẽ mẹ gặp nguy hiểm gì rồi sao?” Cô gái lo lắng nói.
Ngô Thất nhìn hai đứa con của mình, mỉm cười nói: “Mẹ của bọn con bận rộn nhiều việc, sau khi giải quyết xong xuôi hết thảy thì sẽ liên lạc với các con thôi.”
“Vâng.” Hai người cùng gật đầu.
Ngô Thất thương xót cho con gái và con trai của mình.
“Sự nghiệp quan trọng như vậy sao? Thậm chí còn quan trọng hơn cả con cái ư? Cô ta chỉ cần gặp mặt lũ trẻ vào một ngày cố định hàng tháng, thế nhưng lại lỡ hẹn hết lần này tới lần khác! Chỉ là một cuộc gặp mặt ở thế giới ảo, việc này tốn bao nhiêu thời gian của cô ta chứ?” Ngô Thất âm thầm thở dài, ông ta không dám nói cho con mình biết mình và mẹ của bọn chúng đã ly hôn.
Lúc ban đầu, bọn họ cũng từng ân ái, thân thiết, nhưng càng về sau, ông ta càng không chịu nổi.
“Ồ?”
Ngô Thất đột nhiên sửng sốt.
Một bóng người bỗng nhiên bước ra từ tinh không vũ trụ xa xôi.
Ngô Thất đứng lên, kinh ngạc mà nhìn người trước mắt mình.
Hắn mặc áo bào dài màu xanh nhạt giản dị, trông giống hệt như dáng vẻ khi ở thế giới Phục Ma vào mấy trăm năm trước! Hơn nữa, hắn cũng duy trì ý cười trên khuôn như trước đây, chỉ là khí tức khắp toàn thân lại trở nên hùng mạnh hơn rất nhiều so với khi còn ở thế giới Phục Ma.
“Thất thúc.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Lâu rồi không gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận