Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1109: (Phần 9) Đứa trẻ sinh mệnh Cao Duy (2)

“Vù vù”
“Ta vốn dĩ đã chết, còn đây chỉ là một sợi linh hồn còn sót lại sống trong lãnh địa. Đứa trẻ mặc áo choàng nhìn Hứa Cảnh Minh: “Mặc dù cường giả cảnh giới thứ ba kia cuối cùng đã giết ta, nhưng kỳ thực ta cũng không quyến luyến gì đối với thế giới này “Ta chỉ cảm thấy quyến luyến đối với cha của ta, mẹ của ta”
Đứa trẻ mặc áo choàng nhìn Hứa Cảnh Minh với đôi mắt ngập nước: “Ta biết hi vọng trở thành cường giả cảnh giới thứ ba vô cùng vô cùng xa vời, nhưng nếu như… Nếu như ngươi có thể trở thành cường giả cảnh giới thứ ba và dự định phục sinh cho ta, thì làm ơn hãy phục sinh ta cùng với cha mẹ ta”
“Nếu như ngươi kiêng kị kẻ địch cường giả cảnh giới thứ ba kia, không nguyện ý phục sinh cha mẹ ta, thì cũng không cần thiết phục sinh ta”
“Cứ để ta ở cùng với cha mẹ tại mảnh đất tử vong đi “Cha ơi, mẹ ơi… con rất nhớ các người!”
Đứa trẻ mặc áo choàng thì thào nói nhỏ, thân ảnh hư ảo dần dần tiêu tán, huyễn cảnh trong toàn bộ thiên địa cũng đều tiêu tán.
Chỉ còn lại khu lãnh địa di tích nhỏ đổ nát kia.
Hứa Cảnh Minh khẽ thở dài.
Một sinh mệnh Cao Duy bẩm sinh, hơn nữa vẫn còn ở trong “giai đoạn đầu của kỳ ấu niên” và cực kỳ quấn quýt với cha mẹ, thế nhưng lại gặp phải kiếp nạn như vậy.
Cha nó cường đại đến mức khủng bố, thậm chí còn cường đại hơn cả Cổ Mạc và Monhado! Dù sao thì đối phương nắm giữ sáu bộ pháp môn “nửa bước cảnh giới thứ ba”, vậy nên chỉ cần kết hợp sáu bộ pháp môn, thì quả thực có thể áp chế Cốc Kim Thạch.
Vì lẽ đó, ông ta hoàn toàn bất khả chiến đại, thậm chí còn có thể mang theo vợ con đi dạo vô số hiểm địa. Không ngờ, một kẻ thù cũ lại đạt tới cảnh giới thứ ba!
“Ông ta mạnh như vậy, mà kẻ thù có thể sống sót ở trước mặt ông, thì thực lực ắt hẳn cũng không quá kém cỏi” Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Vì lẽ đó, cho dù đánh đâu thắng đó, vẫn cần phải cẩn thận giữ gìn bản tâm, không thể gây thù oán quá nhiều”
Hứa Cảnh Minh đi về phía cây cổ thụ kia.
“Không biết bản gốc truyền thừa cùng một ít bảo vật của đứa trẻ Lưu Ngọc Phong này vẫn còn ở đây hay không?”
Hứa Cảnh Minh đã đi qua tám lãnh địa di tích trong Tâm Giới, đã sớm rèn luyện được thái độ bình tĩnh khi không chiếm được bảo vật.
Suy cho cùng, tỷ lệ có thể tìm được bảo vật trong lãnh địa li tích thực sự rất nhỏ.
Nhưng nếu như có thể lắng nghe những giảng giải tâm huyết của “chủ nhân di tích” có quãng đời dài đằng đẵng kia, thì cũng coi như có thu hoạch.
Đương nhiên, đứa trẻ mặc áo choàng “Lưu Ngọc Phong” này còn quá nhỏ, quá ít tích lũy, cho nêu không thể nào giảng giải được bí quyết về con đường tiến hóa .
Giống như những nhóm cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng bình thường đều sẽ giảng giải một chút chiêu số mà mình am hiểu để trợ giúp cho người kế thừa, từ đó kết xuống một phần nhân quả để gia tăng một tia hi vọng phục sinh.
“Cổ thụ”
Hứa Cảnh Minh thấy được cây cổ thụ này.
Trong ảo cảnh, cổ thụ trong khu di tích này có dáng vẻ nguy nga che trời, vô cùng tươi tốt.
Mà trong thực tế, cổ thụ đã trở nên xơ xác trụi lá, những cành cây khô quắt to lớn vẫn ngoan cường đâm về bốn phía, lớp vỏ trên bề mặt thân cây cũng teo tóp lại.
“Hử?” Hứa Cảnh Minh cảm ứng một chút, liền tìm ra được vị trí của hốc cây.
Vị trí của hốc cây có phong ấn bảo vệ bằng lực lượng Tâm Giới.
“Cái gì, không có sinh mệnh nào tới đây? Bảo vật vẫn còn y nguyên?” Hứa Cảnh Minh hết sức kinh hỉ.
Tám khu lãnh địa di tích đều trống không!
Hứa Cảnh Minh vốn dĩ đều đã quen với điều đó, nhưng bây giờ lại đột nhiên gặp được “khu lãnh địa di tích không trống rỗng” thì chỉ cảm thấy kinh hỉ muôn phần.
“Có phải đứa trẻ sinh mệnh Cao Duy này mới chết không lâu không nhỉ? Vậy nên ta mới là người đầu tiên phát hiện ra nơi này? Hoặc là… lãnh địa di tích của nó quá nhỏ, xác suất bị phát hiện cũng thấp hơn nhiều?” Hứa Cảnh Minh âm thầm suy đoán.
Hắn lấy lãnh địa làm trung tâm, sau đó tìm kiếm rải rác khắp nơi, thăm dò sơ bộ một lần Thế nhưng khu lãnh địa di tích này vẫn lọt khỏi tầm thăm dò của hắn.
Vì lẽ đó, chỉ khi nào thăm dò “tỉ mỉ”, thì mới có thể thăm dò đến đây.
Trong tình huống không có tọa độ chuẩn xác, bất kỳ sinh mệnh Cao Duy đi theo con đường Tâm Giới cũng không thể dễ dàng phát hiện một tòa ” lãnh địa di tích nhỏ” này.
“Nhóc con, xem ra ta và ngươi rất có duyên” Hứa Cảnh Minh mỉm cười tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.
Bùm!
Vào thời điểm hắn chạm vào cửa động, phong ấn bảo vệ tự nhiên phân tán.
Lưu Ngọc Phong cũng không có ý định bố trí bất luận khảo nghiệm gì, dù sao thì bản thân nó còn quá yếu ớt, cũng quá thiếu hiểu biết. Những người có thể tiến vào Tâm Giới, thì hầu hết đều đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng, hoàn toàn có thể cưỡng ép phá chướng ngại của nó. Vì lẽ đó, cho dù nó bố trí khảo nghiệm, thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa gì.
“Đây sao?”
Hứa Cảnh Minh thấy hai kiện đồ vật trong hốc cây.
Vật thứ nhất là một quyển sách thật mỏng với vô số chữ viết kỳ dị trên bề mặt, nhưng Hứa Cảnh Minh tự nhiên cảm nhận được vô số thông tin Cao Duy được truyền tới từ … “Bát Phương Đồ”.
Một vật khác là tấm da thú được gấp lại.
“Đồ chơi thú vị của nhóc con kia?” Hứa Cảnh Minh nhìn tấm da thú với ánh mắt nghi hoặc.
Mặc dù đứa trẻ mặc áo choàng kia là sinh mệnh Cao Duy, nhưng dù sao vẫn còn trong giai đoạn đầu kỳ ấu niên, vậy nên vẫn còn rất non nớt trên phương diện “Tâm trí”.
Hứa Cảnh Minh đoán chừng… Xét về tuổi tác trên tinh thần, đứa trẻ mặc áo choàng có lẽ còn không bằng con người 100 tuổi bình thường.
Vì lẽ đó, đối với Hứa Cảnh Minh đã trải qua đủ loại trắc trở cùng đau khổ trên tinh thần, nó đích thị là một đứa nhóc.
1006 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận