Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 298: (Phần 3) Kiếm (2)

“Đánh thi đấu toàn cầu còn phải mặc đồ đôi, khoe tình cảm đây mà.”
Vương Di bất đắc dĩ.
“Độc thân như bọn em không chịu nổi.” Đới Hiểu Thanh hừ một tiếng.
Năm người tán gẫu xong, trận đấu cũng bắt đầu.
Năm người Trung Quốc, năm người Thái Lan đồng loạt bay vào trong địa đồ chiến đấu.
Địa đồ đô thị hiện đại.
Hứa Cảnh Minh đáp xuống trong một căn nhà phổ thông, hắn đi tới ô cửa sổ, bám vào vách tường bên ngoài, ngón tay cắm vào trong tường, sau đó mượn lược rồi đu vèo lên trên sân thượng, rìa bàn tay bám vào sân thượng.
Hứa Cảnh Minh đứng trên sân thượng, nhìn bốn phía xung quanh.
Càng ở trên cao cao thì tầm nhìn càng xa, vật cản cũng được giảm bớt.
“Hiểu Thanh ở đó.”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy sư muội, sau đó phát hiện được Lê Miểu Miểu ở một chỗ khác: “Tìm thấy rồi.”
Hắn tham gia thi đấu toàn cầu vì muốn dỗ dành cho vợ yêu, hắn đương nhiên phải tụ họp với vợ đầu tiên.
Vù!
Hứa Cảnh Minh nhảy xuống từ sân thượng, khi hắn đáp đất, mặt đất khẽ rung.
Hứa Cảnh Minh phi thẳng tới chỗ vợ.
“Tên Hứa Cảnh Minh này kiêu ngạo đến thế à? Cứ thế chạy tốc độ cao bất cẩn như vậy sao? Không buồn thay đổi tốc độ luôn?”
Thần tiễn thủ Phác Huyền của Thái Lan đã giương cung tiễn trên tay, hắn ta là thần tiễn thủ số một của Thái Lan, đồng thời là thần tiễn thủ duy nhất của Thái Lan đã lên tới cấp bốn.
Hắn ta lạnh lùng nhìn theo bóng người đang chạy tốc độ cao, một thần tiễn thủ cấp bốn muốn dự đoán vị trí của đối thủ là chuyện vô cùng đơn giản.
Vù!
Ngón tay buông lỏng!
Trong chớp mắt, mũi tên xé toạc bầu trời bao la, tốc độ nhanh nhất lên tới 1600 mét một giây. So với các thần tiễn thủ cấp bốn khác, đây đã được coi là tốc độ rất nhanh, nếu trình độ của hắn ta đạt tới cực hạn của cấp bốn, tốc độ của mũi tên còn có thể nhanh hơn nữa.
Phát bắn này được bắn tới từ sau lưng, ở điểm mù của tầm nhìn!
Mũi tên bắn lén cực kỳ nguy hiểm nhưng Hứa Cảnh Minh đã rèn luyện tâm trí một thời gian dài, ý thức tâm linh vô cùng mạnh, cảm ứng dao động không khí cực kỳ nhạy cảm.
Lúc mũi tên còn cách hắn ba mươi mét, Hứa Cảnh Minh đã cảm nhận được rồi.
Hắn không buồn quay người, chỉ dịch sang chếch bên trái một bước, thay đổi tiết tấu bộ một chút!
Vù!
Mũi tên bay ngang qua trước người hắn, cắm vào bức tường của khách sạn kế bên, đùng! Bức tường nổ tan tành, đá vụn bay tứ tung.
Hứa Cảnh Minh ngoái đầu nhìn về phía mũi tên bắn tới.
“Gì?”
Phác Huyền không tin nổi, hắn ta chờ mong sẽ nhìn thấy cảnh tượng mũi tên bắn xuyên người Hứa Cảnh Minh, nhưng Hứa Cảnh Minh lại có thể tránh né được.
Thực ra, từ trước khi đột phá cấp năm, Hứa Cảnh Minh đã thường xuyên huấn luyện trong chế độ đạn đạo tập kích trong đêm, năng lực cảm ứng và né tránh của hắn vô cùng mạnh mẽ, đủ để tránh né được mũi tên này.
Còn từ sau khi đột phá cấp năm, khả năng kiểm soát đạt đến cấp độ tế bào, năng lực tổng thể cũng phát sinh sự thay đổi về chất.
“Thần tiễn thủ cỡ này không có sức uy hiếp gì với mình, nhưng vẫn là mối uy hiếp rất lớn với Miểu Miểu, mình sẽ phải giải quyết trước luôn vậy.”
Hứa Cảnh Minh đảo chân, chạy về phía Phác Huyền.
Phác Huyền biến sắc, lập tức chạy trốn: “Đường đường là một trong ba người mạnh nhất toàn cầu mà cũng chú ý cẩn thận như vậy à, nhắm ngay vào một thần tiễn thủ như mình trước tiên?”
Cho dù đã giấu bớt thực lực, nhưng Hứa Cảnh Minh vốn chuyên tâm tập luyện “Hóa Hồng thương pháp”, cho nên hắn cực kỳ am hiểu kỹ năng gia tốc.
Tốc độ chạy của hắn lúc giới hạn tối đa cấp bốn đã đạt tới khoảng 190 mét một giây, tốc độ của tay thần tiễn thủ kia chỉ chưa tới 140 mét một giây. Cho dù đã giấu bớt thực lực, nhưng khi chạy xuyên qua một khu kiến trúc phức tạp rắc rối, Hứa Cảnh Minh cũng chỉ mất vài giây để tiếp cận thần tiễn thủ.
“Đội trưởng.”
Thần tiễn thủ Phác Huyền đang áp sát đội trưởng Lý Văn Tú.
Hứa Cảnh Minh rất nhạy cảm đối với môi trường xung quanh, hắn đương nhiên đã định vị hoàn toàn chính xác vị trí của thần tiễn thủ Phác Huyền, nhưng Phác Huyền vẫn chưa phát hiện ra hành tung của Hứa Cảnh Minh.
“Vù.”
Một viên đá to bằng nắm đấm bất ngờ lao tới, khi Phác Huyền nhận ra thì đã không kịp nữa rồi. Một viên đá tựa như một luồng sáng, đâm xuyên qua ngực hắn ta.
“Đã giải quyết xong thần tiễn thủ, đảm bảo được cho an toàn của Miểu Miểu.”
Hứa Cảnh liếc nhìn rồi rút lui, chạy đi tụ họp với vợ.
Cảm giác khó lòng tin nổi ánh lên trong mắt Phác Huyền, hắn ta nghĩ là đã chạy trốn rất nhanh, còn đi xuyên qua khu đô thị với kiến trúc phức tạp. Vậy mà, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Hứa Cảnh Minh đã đuổi tới phía sau và giết hắn ta chỉ bằng một đòn? Bất kể là về tốc độ hay là về kiểm soát trận đấu, Hứa Cảnh Minh khiến cho Phác Huyền cảm thấy có phần ngạt thở.
“Cảm giác áp lực mà Hứa Cảnh Minh mang tới cho mình mạnh hơn đội trưởng rất nhiều, trận đấu này, đội trưởng có nguy cơ bại trận rất lớn.”
Giờ phút này, Phác Huyền mới ý thức ra, cho dù cùng ngưỡng cực hạn của cấp bốn, thì chênh lệch giữa đội trưởng với nhóm ba người mạnh nhất toàn cầu có lẽ vẫn rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận