Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1332: (Phần 11) Hứa Cảnh Minh và Vũ Hỏa Quân (2)

“Hắn ta tàn sát nhiều sinh mệnh Cao Duy như vậy, hơn nữa còn mượn nhờ nhân quả để giết chết tất cả phân thân của những sinh mệnh Cao Duy đó.” Hứa Cảnh Minh nói: “Tuy rằng quân chủ Xương Minh tung ra một chiêu tùy tiện, nhưng ta đoán chừng chín mươi chín phần trăm sinh mệnh Cao Duy đã bỏ mạng triệt để.
“Tiện tay giết chóc, còn mượn nhờ nhân quả để truy sát một cách triệt để sao?” Đám người viện trưởng đều run sợ.
Quá độc ác!
“Những kẻ theo con đường hiến tế Thâm Uyên vốn dĩ cực điên khùng, không thèm coi những sinh mệnh khác ra gì. Mà trong số đó, “quân chủ Thâm Uyên” là sự tồn tại khủng bố nhất, cũng điên rồ nhất. Tháp chủ Vĩnh Hằng nhỏ giọng nói: “Bọn họ chỉ cần nảy ra một ý niệm trong đầu, liền quyết định huỷ diệt toàn bộ một tòa cương vực! Đối với bọn họ mà nói, thì giết chóc chính là một trò giải trí mà thôi.
“Các quân chủ Thâm Uyên điên rồ như vậy, mà toà thành Vũ Hỏa lại còn nhiều sinh mệnh Cao Duy cư trú như thế. Xích Mông nói.
“Toà thành Vũ Hỏa đã áp chế các phương diện và lực lượng như Tâm Giới, Mẫu Hà, nhân quả, cho nên bất kỳ sinh mệnh nào cũng đều phải chậm rãi đi đường. Vì lẽ đó, quân chủ Thâm Uyên và sự tồn tại nửa bước cảnh giới thứ ba đều ở bên trong nội thành, còn các sinh mệnh Cao Duy phổ thông đều phải trốn rất xa, cư trú ở ngoại thành” Hứa Cảnh Minh nói: “Nơi này có rất nhiều sinh mệnh Cao Duy, cũng có rất nhiều cơ duyên, vì vậy cũng đáng để chúng ta mạo hiểm một chút.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi: “Đi thôi, chúng ta lên núi.
“Lên núi. Đám người viện trưởng cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Dù sao thì mỗi một kẻ thuộc con đường hiến tế Thâm Uyên đều là ma đầu, mà lãnh chúa Thâm Uyên cùng với quân chủ Thâm Uyên lại càng không hành động theo lẽ thường.
Trong mắt các sinh mệnh Cao Duy phổ thông, những kẻ đó đều đã bị Thâm Uyên ăn mòn đến mức đánh mất lí trí!
“Quân chủ Thâm Uyên!” Hứa Cảnh Minh cảm thấy vô cùng nặng nề, bởi vì hắn cực kỳ căm ghét hành vi tàn sát vô tội.
Nếu như hắn không cẩn thận đưa đám người viện trưởng ẩn nấp trong bảo vật không gian, cứ thế để cho bọn họ cùng nhau bay đến phía trước, vậy thì hậu quả sẽ là gì?
Trong đám người viện trưởng, liệu còn mấy kẻ có thể sống sót dưới Ngọn Lửa Hắc Uyên đây?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Xích Mông nhất định sẽ bỏ mạng triệt để, ngay cả ba người viện trưởng cũng rất có thể bỏ mạng triệt để.
Tuy rằng Hứa Cảnh Minh có chút uất nghẹn, nhưng hắn ta không có biện pháp nào ngoài việc nhịn nhục một vị quân chủ Thâm Uyên điên cuồng như vậy.
Trên núi Vũ Hoả, tại mảnh không gian rộng lớn trống rõ, một bóng dáng cô độc toạ lạc ở đây.
Người này có đôi cánh chim màu trắng, phát ra ánh sáng ngọn lửa khắp toàn thân, chiếu rọi toàn bộ không gian. Hắn ta ngồi ở đó không biết bao lâu rồi, nhưng đôi mắt vẫn luôn ngập tràn khó hiểu.
Hắn có rất nhiều hoang mang, có rất nhiều điều không hiểu.
“Chung cực, chung cực”
Hắn thì thào nói nhỏ: “Mình càng đến gần, lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé! Mình có quá nhiều vấn đề cần giải quyết, hơn nữa cần phải giải quyết tất cả vấn đề thì mới có hy vọng đánh sâu vào cảnh giới đó.
Ánh mắt của hắn ta bỗng nhiên rơi vào năm người Hứa Cảnh Minh đang lên núi.
Hắn có thể quan sát dòng thời gian của năm người này, bao gồm tất cả thông tin quá khứ và vô số thông tin tương lai, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm giác một ít hơi thở của bọn họ ở thời không song song xa xôi.
“Hửm?” Hắn có chút kinh ngạc, nhìn chăm chú Hứa Cảnh Minh.
“Trong vô số cương vực, lại có thiên tài như vậy?”
Hắn không thể tin được: “Mình có làm thế nào, thì cũng không thể ngăn cản sự phát triển của hắn ta sao? Ngay cả khi mình không tiếc giá nào để tiêu diệt tất cả khả năng của hắn ta tại thời không song song nơi này, nhưng hắn vẫn có thể trỗi dậy tại thời không song song khác?”
“Tuy rằng sự tồn tại cảnh giới thứ ba đã nhảy khỏi dòng thời gian, không thể nào dò xét được. Nhưng mình đã quan sát các nhánh tương lai khác nhau, thì có thể xác định hắn ta tám chín phần mười sẽ trở thành cảnh giới thứ ba”
“Muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, tựa hồ nhất định sẽ thành cảnh giới thứ ba.
Vũ Hỏa Quân tò mò.
“Kỳ quái, mình bồi dưỡng vô số sinh mệnh Cao Duy suốt năm tháng vô tận, cũng không bồi dưỡng ra được người nào? Vũ Hỏa Quân nhìn Hứa Cảnh Minh: “Hứa Cảnh Minh này, cho dù có muốn cản cũng không cản được.
Bồi dưỡng không ra, tuy Vũ Hỏa Quân nhụt chí, nhưng đó là điều hoàn toàn bình thường.
Bởi vì dựa theo xác suất phổ thông, trong vô số sinh mệnh Cao Duy mà y bồi dưỡng, xuất hiện một cái vị xem như phổ thông! Không xuất hiện, cũng không kỳ quái.
Số lượng cảnh giới thứ ba vốn đã vô cùng thưa thớt.
“Nếu thu hắn làm đồ đệ, không phải mình đã bồi dưỡng ra một đồ đệ cảnh giới thứ ba rồi sao?” Vũ Hỏa Quân tự giễu cười: “Quá mất mặt! Không cần mình chỉ điểm, cũng không cần đến sự trợ giúp “Bát Phương Đồ”, hắn vẫn có dựa vào thiên phú chính mình để từng bước tiến đến cảnh giới thứ ba.
“Đây là thiên phú của hắn.
“Điều này cho thấy, muốn thành cảnh giới thứ ba, vẫn phải dựa vào thiên phú. Mình có bồi dưỡng như thế nào, thì cũng đều vô ích. Vũ Hỏa Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Nửa bước cảnh giới thứ ba, thậm chí nửa bước cảnh giới thứ ba vô địch, mình đều có thể bồi dưỡng được.
“Nhưng cảnh giới thứ ba, mình lại bồi dưỡng không nổi. Vậy mới nói, thiên phú cá nhân quan trọng đến nhường nào? Vũ Hỏa Quân nhìn Hứa Cảnh Minh, càng nhìn càng thích: “Hứa Cảnh Minh mới là đệ tử ưu tú nhất, hắn không khiến cho sư phụ phải nhọc lòng, cũng có thể dễ dàng trưởng thành.
“Rõ ràng đây là lần đầu tiên thấy hắn, nhưng lại có cảm giác thân cận Vũ Hỏa Quân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Trong tầm mắt của hắn, vô số dòng thời gian đều hiển hiện một cách rõ ràng.
Lúc này, Vũ Hỏa Quân loáng thoáng thấy được hình ảnh của thời không song song khác, bắt đầu xem xét rất nhiều dòng thời gian, xem xét hết mọi dấu vết.
“Không đúng”
“Có chỗ nào đó không đúng lắm.” Vũ Hỏa Quân nhíu mày, cẩn thận xem xét vô số dòng thời gian, đặc biệt là những điểm giao nhau giữa bản thân và Hứa Cảnh Minh trong dòng thời gian khác nhau.
1326 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận