Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1387: (Phần 12) Đại bảo tàng (2)

“Lãnh chúa Phục Mão cũng thật lợi hại” Bốn phân thân Hứa Cảnh Minh lên tiếng khen, trong nháy mắt, bốn phân thân bị thương đã về lại trong tiểu vũ trụ bên người, bốn phân thân hoàn hảo khác lại xuất hiện. Cảnh tượng này khiến cho Lãnh chúa Phục Mão khẽ thay đổi sắc mặt.
“Thật nhiều phân thân” Lãnh chúa Phục Mão biết rất rõ bản thân ngàn lần không nên so kè phân thân với cường giả thuộc con đường Tâm Giới!
“Ta thực sự không ngờ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực của ngươi đã không thua gì ta rồi” Lãnh chúa Phục Mão gật đầu: “Pháp môn binh khí tâm linh của ngươi thực sự rất khủng bố, nhưng ta cho ngươi một lời khuyên. Phân thân của ngươi tuy rằng rất nhiều nhưng lại rất yếu! Một khi đối mặt với quân chủ Thâm Uyên hay cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba vô địch… thì nhất định đều sẽ triệt để chôn vùi! Cho dù ngươi có bao nhiêu phân thân đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn mất hết thôi”
“Cảm ơn lời khuyên của ngươi. Hứa Cảnh Minh mỉm cười.
“Hừ. Lãnh chúa Phục Mão cũng không còn cách nào, biến thành tàn ảnh màu đen, nhanh chóng rời khỏi nơi này trong sự tức giận. “Mình đã tận mắt nhìn thấy khối đá Nguyên Sơ Thần kia, nhưng lại để nó rơi vào trong tay Thuyền chủ Bắc Hà”
“Mà cái tên Ngô Minh này có vẻ như cường đại hơn so với mình, chỉ mới ra tay liền đả thương mình…. “ Lãnh chúa Phục Mão bất lực: “Nếu như mình cố chấp đánh tiếp, thì có lẽ sẽ tiêu diệt mấy chục cái phân thân của hắn, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết trong tay hắn.
Lãnh chúa Phục Mão biết rõ, đối với cường giả thuộc con đường Tâm Giới mà nói, thì mấy chục cái phân thân này thật sự không đáng nhắc tới.
“Lại đi vào khu vực bên trong một lần nữa vậy.
Lãnh chúa Phục Mão cắn răng một cái: “Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng đây chính là cơ hội ngàn năm có một để mình khám phá những bảo tàng do sự tồn tại chung cực để lại!”
Hắn lại vọt vào khu vực bên trong.
Sau khi Lãnh chúa Phục Mão rời đi, Hứa Cảnh Minh mới thả Thuyền chủ Bắc Hà ra bên ngoài.
“Lãnh chúa Phục Mão đi rồi sao?” Thuyền chủ Bắc Hà quan sát xung quanh.
“Ừ, hắn từ bỏ rồi” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Lãnh chúa Phục Mão có được coi là cường giả rất gần với cấp độ nửa bước cảnh giới thứ ba vô địch, cường đại hơn không ít so với Giới chủ Cổ Thụ! Ngươi vậy mà có thể khiến hắn từ bỏ sao?” Thuyền chủ Bắc Hà kinh ngạc cảm thán.
Hứa Cảnh Minh mỉm cười: “Được rồi, ngươi mau nói những chuyện đã xảy ra tại khu vực bên trong đi” Thuyền chủ Bắc Hà gật đầu: “Lúc trước, bởi vì hỗn loạn thời không, mà đám người chúng ta phân tán ra từng ngóc ngách trong vùng đất này” Hứa Cảnh Minh gật đầu lắng nghe.
“Khi ta giáng lâm, liền nhìn thấy một con sông lớn” Thuyền chủ Bắc Hà giải thích: “Ngươi biết đấy, ta vốn chính là một con sông trong không gian Cao Duy, dần dần có ý thức rồi mới tiến hoá đến trình độ như hôm nay. Ta cảm thấy rằng con sông này rất có sức hấp dẫn, cho nên đã trực tiếp dung nhập vào nó”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, đối phương vốn là một con sông thần bí trong không gian Cao Duy, đương nhiên là có chút am hiểu về phương diện này.
“Sau khi dung nhập vào con sông, ta đột nhiên phát hiện ra một phương hướng tiến hoá sinh mệnh cao cấp hơn”
Thuyền chủ Bắc Hà kinh ngạc cảm thán: “Trong lúc ta đang đắm chìm và cảm thụ con sông này… lại bỗng nhiên cảm nhận được có một khí tức đặc thù, cho nên lập tức đi tới gần và phát hiện ra một món vật kỳ lạ” Thuyền chủ Bắc Hà cười nói: “Nhờ có món vật kỳ lạ này, mà năng lực bảo vệ tính mạng của ta đã tăng lên rất nhiều! Trong khoảng thời gian này, ta hết lần này đến lần khác lọt vào vòng tập kích và truy sát của vô số sinh vật bản địa và các cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba, thế nhưng đều dễ dàng thoát được.
“Thì ra là thế” Hứa Cảnh Minh tỏ vẻ đã hiểu.
Với thực lực của Thuyền chủ Bắc Hà, thì sinh vật bản địa chỉ cần lợi hại một chút là có thể giết chết hắn rồi. Vì lẽ đó, Hứa Cảnh Minh tự nhiên có chút tò mò vì sao hắn lại có thể sống lâu như vậy.
“Ta tiếp tục đi men theo con sông với tốc độ tương đối nhanh chóng, sau đó lại phát hiện ra một dãy núi rất dài ở đoạn cuối con sông” Thuyền chủ Bắc Hà nói: “Dãy núi kia hẳn là khu vực bên trong”
“Dãy núi?” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn còn chưa thấy dãy núi nào.
“Sau khi tiến vào dãy núi, ta vẫn cẩn thận đi men theo con sông, bỗng nhiên phát hiện ra một khối đá Nguyên Sơ Thần siêu to. Thuyền chủ Bắc Hà kinh ngạc cảm thán nói: “Lúc ấy, ta đây không khỏi sợ ngây người, căn bản không ngờ rằng đá Nguyên Sơ Thần lại có thể to lớn như vậy.
“Lớn thế nào?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Lớn hơn cả người ta.” Thuyền chủ Bắc Hà nói.
Hứa Cảnh Minh cũng sợ ngây người: “Nếu như lớn như vậy, vậy rốt cuộc đáng giá thế nào? Mấy vạn giọt huyết mẫu Thâm Uyên sao?”
“Cũng không chênh lệch nhiều lắm đâu! Nếu không được trên một vạn, thì cũng phải hơn một ngàn. Thuyền chủ Bắc Hà kinh ngạc cảm thán nói: “Lúc trước, ta vất vả lắm mới tích lũy được khoản tài phú hơn trăm giọt huyết mẫu Thâm Uyên. Nên lần này, ta đương nhiên là phải liều mạng”
Ai ngờ, ta lại có thể dễ dàng lấy được khối đá Nguyên Sơ Thần đó, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì. Mà tên Lãnh chúa Phục Mão kia đến chậm một bước, nhìn thấy ta lấy được đá Nguyên Sơ Thần, liền giống như kẻ điên mà truy đuổi ta suốt ba ngày qua!” Hứa Cảnh Minh tỏ vẻ đã hiểu.
“Đúng rồi, ta hoảng sợ chạy trốn suốt ba ngày qua, cũng không suy tính lộ trình mà cứ đi đến ngã rẽ khác của con sông” Thuyền chủ Bắc Hà nói: “Trên đường chạy trốn, ta nhìn thấy một đỉnh núi ở xa xa, ngọn núi đó được tạo thành từ Nguyên Kim đó!”
1191 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận