Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1302: (Phần 11) Hứa Cảnh Minh truy sát (2)

“Đến bên cạnh ta?” Nạp Đà bị Ngọn Lửa Hắc Liên xâm nhập, nhưng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu, hoàn toàn không hề hấn chút nào, bèn vung tay phải lên!
Tay phải của Nạp Đà lấp lánh như pha lê, với những miếng vảy màu vàng kim bao phủ trên các ngón tay dường như đang ẩn giấu hình chiếu của Thâm Uyên. Chỉ với một trảo của hắn, Hứa Cảnh Minh liền có cảm giác không thể dứt ra được.
“A!!!”
Độ Ảnh tiến xúc Ngọn Lửa Hắc Liên ở khoảng cách gần, căn bản không thể tránh kịp, lập tức bị bao trùm trong ngọn lửa màu đen kịch liệt, chỉ biết kêu rên thảm thiết.
Ngọn Lửa Hắc Liên của cảnh giới Bát Diệp đã rất mạnh, Nạp Đà sở dĩ không hề hấn gì là do hắn đã sử dụng mẫu huyết Thâm Uyên và chân huyết Thâm Uyên để tu luyện nhục thân đạt đến tình trạng không thể nào tưởng tượng được. Cùng ở vào cảnh giới Vĩnh Hằng đỉnh phong, nhưng viện trưởng, tháp chủ và đảo chủ, cũng vẫn thua kém Nạp Đà về phương diện nhục thân.
Ngọn Lửa Hắc Liên không thể đột phá cơ thể của Nạp Đà, đương nhiên không gây tổn thương đến Nạp Đà. Tuy nhiên, Ngọn Lửa Hắc Liên rõ ràng là có thể thiêu đốt nhục thân của Độ Ảnh, vừa thiêu đốt tâm linh của hắn.
Độ Ảnh đau đớn kêu rên, gương mặt của hắn trở nên vặn vẹo.
“Vô phương cứu chữa. Nạp Đà đánh giá ngay lập tức, hắn không thể nào ngăn cản Ngọn Lửa Hắc Liên thiêu đốt tâm linh của Độ Ảnh.
“Vù”
Độ Ảnh sắp chết, nhưng Nạp Đà cũng không quan tâm.
Đối với Nạp Đà mà nói thì, Độ Ảnh cũng chỉ là một công cụ rất thuận tiện để sử dụng mà thôi!
“Ngươi cũng có chút thực lực đấy. Nạp đà vươn tay phải về phía trước, thời không ở nơi đó tựa hồ bị phong tỏa, Hứa Cảnh Minh không kịp tránh né, liền đột nhiên biến mất vào hư không, chui vào bên trong Tâm Giới.
“Hừ”
Nạp Đà hừ lạnh một tiếng.
Phân thân của cường giả Tâm Giới, giết cũng chẳng có nghĩa lí gì.
“Mình vậy mà lại phải chịu một chút thiệt thòi, thậm chí Độ Ảnh còn chết trong tay hắn ta. Chà, mình đành phải tìm thêm một trợ thủ đắc lực khác. Nạp Đà vừa suy nghĩ vừa đi về phía Độ Ảnh đang rên rỉ đau đớn: “Nhưng mà, những bảo vật mà Độ Ảnh tích luỹ, cũng đều thuộc về ta”
Đúng lúc này…
Một bóng dáng hư ảo với một cây trường thương cũng mờ ảo xuất hiện từ hư không.
“Hử?” Nạp Đà xem xét, liền thay đổ sắc mặti: “Binh khí tâm linh?”
Một cây trường thương kia vừa tồn tại ở hiện thực cũng vừa có thể tồn tại trong ý thức, chính là binh khí tâm linh.
“Vù!”
Trường thương trong tay Hứa Cảnh Minh hoá thành một luồng sáng chói loá, loé lên một chút rồi biến mất, xuyên qua cơ thể Nạp Đà.
Nhục thân của Nạp Đà hoàn toàn không bị tổn hại, nhưng hai mắt của hắn ta trợn tròn, không thể nào tin được.
Trường thương mờ ảo trong tay Hứa Cảnh Minh dần dần ngưng tụ thành thực thể.
“Đây chiêu thứ nhất trong bộ thương pháp ‘Kim Quả do ta sáng tạo ra – tên Phích Lịch! Ngươi là người đầu tiên được nếm thử nó.” Hứa Cảnh Minh khẽ nói.
Hiện tại, ‘Kim Qua cũng chỉ có tổng cộng hai chiêu.
Hai chiêu, tất cả đều nhắm vào ý thức tâm linh.
Nếu đối phương có thể ngăn cản một thương này, thì sẽ sống!
Không cản được, thì chết chắc!
Một người một thương, tuyệt đối không phải nói ngoa!
Hứa Cảnh Minh phất tay, thu thập sạch sẽ chiến lợi phẩm còn sót lại trên người Nạp Đà và Độ Ảnh, hắn lập tức nhìn về một phía: “Hay cho một lão ma đầu Thâm Uyên, lại còn giấu ấn kí sinh mệnh trong Thâm Uyên?”
Tại một hồ nước màu vàng óng, nơi giao thoa không gian giữa Thâm Uyên và mảnh cương vực Nam Đình 3609. Vào thời điểm Nạp Đà bị giết chết, hồ nước màu vàng óng lập tức sôi lên ùng ục, bắt đầu ngưng tự thành một cơ thể khổng lồ màu vàng óng mang gương mặt của Nạp Đà.
“Chiêu thức thương pháp tâm linh đó thực đáng sợ, nhắm thẳng vào ý thức tâm linh của mình. Đôi mắt Nạp Đà vẫn còn ngập tràn hoảng sợ: “Một thương kia phảng phất như muốn huỷ diệt hết thảy, ý thức của mình căn bản không thể ngăn cản, bị chôn vùi chỉ trong nháy mắt.
“Thậm chí, thông qua cảm ứng tâm linh, năm ấn kí sinh mệnh của mình đang được cất giấu ở những nơi khác cũng đã bị phá huỷ, mỗi một ấn ký ở nơi này vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ. Trong lúc ngưng tụ cơ thể, Nạp Đà hoảng sợ nhìn về một hướng.
Một cơ thể mờ ảo trong suốt, cầm một cây trường thương trong suốt trong tay đã giáng lâm đến Thâm Uyên, giáng lâm đến khoảng không bên trên hồ nước màu vàng óng.
Bằng vào cảm ứng nhân quả và truyền tống Tâm Giới, Hứa Cảnh Minh đã đến đây chỉ trong vòng một hơi thở.
“Ngô Minh, ta sai rồi, ta sai rồi, Bỏ qua cho ta đi, ta tình nguyện làm đầy tớ dưới trướng ngươi. Nạp Đà lập tức cầu xin, hắn biết mình hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi sự truy sát của một cường giả Tâm Giới Vù!
Một tia sáng chói loà như trước đó tiếp tục xuyên qua cơ thể vừa mới ngưng tụ được từ trong hồ nước của Nạp Dà.
Cơ thể của Nạp Đà bên trong hồ nước trở nên cứng đờ, đột ngột sụp đổ rồi hoá thành dòng nước vô trị.
“Ta cũng có rất nhiều phân thân, đâu cần ngươi làm đầy tớ cứ?” Hứa Cảnh Minh vung tay lên, thu hồi từng luồng nước hồ màu vàng kim dày đặc.
Vù.
Bóng dáng Hứa Cảnh Minh trở nên mờ ảo rồi biến mất, rời khỏi Thâm Uyên.
Lão ma đầu Thâm Uyên ‘Nạp Đà hung ác hiển hách, làm biết bao nhiêu việc ác ở mảnh cương vực Nam Đình 3609 cứ thế bị giết chết hoàn toàn một cách yên ắng không một tiếng động. Những thứ mà hắn ta đã tích luỹ suốt bao nhiêu năm đương nhiên cũng đều lọt vào tay Hứa Cảnh Minh, giúp cho Hứa Cảnh Minh rốt cuộc cũng thoát được kiếp nghèo khó.
1118 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận