Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 584: (Phần 5) Thay da đổi thịt (4)

“Tách ra sao?”
Hứa Cảnh Minh lập tức đứng dậy, nhìn những người lính xung quanh: “Có lẽ không ai trong số chúng ta có thể chạy thoát! Nhưng nếu chết thế này, mọi người cam lòng sao?”
“Chúng ta còn có thể làm gì chứ? Chúng ta chỉ có vài người.”
Một người lính phản bác.
Hứa Cảnh Minh nói: “Quân đội Tây Phàn đã chiến đấu giằng co với chúng ta nhiều năm, hai bên gây ra cho nhau nhiều món nợ máu. Con trai của Phan đại soái của quân Tây Phàn đã chết trên chiến trường, các anh em đã đầu hàng đều bị bắn bỏ! Phan đại soái phẫn nộ, không chấp nhận đầu hàng, đòi giết sạch, giờ đang săn lùng chúng ta.”
“Không sống nổi.” Có người nói nhỏ.
Mọi người nhụt chí.
“Vậy cứ coi như chúng ta đã chết rồi đi.”
Mắt Hứa Cảnh Minh đỏ lên, hắn nói: “Chúng ta đều đã chết rồi, phải nghĩ cách liều mạng! Giết được tên nào hay tên đó, nếu may mắn thoát được thì đúng là lời to.”
“Nói thật.”
Ánh mắt Hứa Cảnh Minh đầy trông mong: “Tôi vẫn muốn trở về quê hương Vũ An để đi thăm mẹ tôi!”
“Tôi cũng muốn về thăm con trai tôi, thằng bé năm nay chắc đã 3 tuổi rồi.”
Một người lính nói nhỏ rồi khóc nấc.
“Tôi cũng muốn trở về. Tiểu Thúy từng nói sẽ mãi mãi chờ tôi về nhưng không về được nữa rồi, không về được nữa rồi!”
Một người lính bật khóc.
Hứa Cảnh Minh nhìn mọi người: “Nếu bỏ cuộc, chúng ta sẽ chẳng còn chút hy vọng nào nữa. Còn nếu liều mạng một lần, chưa biết chừng chúng ta thực sự có thể về lại Vũ An!”
Các người lính nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Về lại Vũ An.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Về quê nhà.”
“Liều một lần.” Có người lính cầm súng lên.
“Không liều là chết. Phải liều.”
Mọi người nghiến răng.
Hứa Cảnh Minh hô hào đoàn kết mọi người xong, một mặt tiếp tục tập hợp lại các binh sĩ đang đi phân tán, nhanh chóng củng cố quân lực phe mình mạnh lên, một mặt điều tra xung quanh, tiêu diệt các bộ phận địch nhỏ, né tránh các nhóm quân địch lớn!
Mặc dù Hứa Cảnh Minh bị hạn chế về mặt sức mạnh và tốc độ nhưng nhờ ý thức mạnh mẽ kiểm soát, hắn vẫn trở thành là một tay súng thần.
Xây dựng phe mình lớn mạnh, đoàn kết! Tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu!
Hứa Cảnh Minh không giằng co với quân Tây Phàn! Sau khi thoát khỏi phạm vi truy lùng, lập tức chạy về Vũ An, dọc đường nghĩ cách tăng cường sức mạnh! Trong thời chiến loạn, không ít người sẵn sàng đi lính để kiếm cơm.
Sau tám tháng, Hứa Cảnh Minh dựa vào đội ngũ ban đầu của Tôn đại soái, thu nạp những người còn sót lại, chiêu mộ thêm người mới, tập hợp được đội ngũ 3 vạn quân, cuối cùng phối hợp trong ngoài, nương tựa sức mạnh của nhân dân Vũ An, không đánh mà thắng, đi suốt đêm tới thành Vũ An, chỉ trong 1 đêm đã chiếm toàn bộ thành Vũ An.
“Vù.”
Trong lúc các thế lực quyền quý ở thành Vũ An đang tới chào vị thủ lĩnh quân phiệt mới là Hứa Cảnh Minh, ảo cảnh lập tức tan biến.
“Vượt qua ảo cảnh tầng hai.”
Hứa Cảnh Minh nghỉ ngơi một lát, hắn ở trong ảo cảnh hơn 8 tháng, nhưng hiện thực chỉ mới trôi qua hơn nửa ngày.
Trong ảo ảnh, hắn đấu trí đấu dũng, tránh xa những người nguy hiểm, lôi kéo những người có thể lôi kéo, tăng cường ảnh hưởng với các binh sĩ bình thường, đảm bảo tầm kiểm soát đối với đội quân.
Khi quân đội chuẩn bị tới Vũ An, hắn phải lo mối cung ứng lương thực trên đường đi, thu xếp chi phí quân sự, còn phải đề phòng các thế lực khác trên đường đi, những chuyện này đòi hỏi rất nhiều tâm sức.
“Khó hơn ảo cảnh tầng 1 nhiều.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Vù!
Hắn nhảy lên bậc thang lên tầng ba của kim tự tháp.
Cảnh tượng thay đổi, lần này thời đại phong kiến.
Giữa trời băng đất tuyết, một tên ăn mày núp ở góc gường, trước mặt có một chiếc bát mẻ, thấy ai ăn mặc quần áo dày dặn là lập tức dập đầu: “Lão gia phu nhân có lòng tốt, xin thương xót bố thí cho chút đồ ăn.”
Bỗng nhiên tên ăn mày sững sờ.
“Mình thành tên ăn mày rồi à?”
Hứa Cảnh Minh run run: “Lạnh quá, đói quá.”
Trong đầu cũng có ký ức.
Những năm cuối triều Minh xảy ra thiên tai lớn, dân chúng lầm than, quân phản loạn nổi lên khắp nơi, Lý Nhị Cẩu chạy nạn đến Du thành.
Giữa trời băng đất tuyết, trên người chỉ có manh áo rách, vừa đói vừa rét, nếu không có gì thay đổi, e là tối nay sẽ bị chết cóng. Hứa Cảnh Minh nhìn thấy trước mắt hiện lên dòng chữ ảo.
Tình huống khó khăn đời người tầng thứ 3: Trong vòng 1 năm, sống sót tới được kinh thành. (Có giới hạn về sức mạnh và tốc độ.)
“Từ Du thành tới thành Bắc Kinh ở phương Bắc? Lại còn trong thời buổi loạn lạc? Hơn nữa còn là một tên ăn mày?” Hứa Cảnh Minh có thể cảm giác được dù chính có thử điều động cơ thể thì phương diện sức mạnh và tốc độ vẫn yếu hơn người bình thường một chút.
“Sinh tồn ở thời loạn à?”
Hứa Cảnh Minh ý thức được chuyện này chẳng hề dễ dàng.
Phản quân, giặc cướp, người chạy nạn, rất nhiều mối nguy hiểm, thậm chí cả điều kiện thời tiết, một trận ốm nặng cũng có thể lấy mạng hắn.
Hết tầng ảo cảnh này tới tầng ảo cảnh khác.
Đây cũng là một dạng trải nghiệm thực tiễn.
Thời gian dần trôi qua, hắn đối mặt với rất nhiều khốn cảnh, xử lý càng ngày càng thành thạo.
Nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới thất bại.
Cuối cùng…
“Khó thật.” Hứa Cảnh Minh nhìn xung quanh.
Tầng ảo cảnh 99 là Trái Đất thời nguyên thủy.
Nhiệt độ giảm đột ngột, nước sông đóng băng, rất nhiều thảm thực vật chết cóng, đồ ăn thưa thớt, Hứa Cảnh Minh dẫn dắt bộ lạc di chuyển dọc theo nguồn nước, tìm cách sinh tồn.
Chuyện sinh tồn thực sự rất khó khăn.
Trong vòng 1 năm, bộ lạc với 132 người lúc đầu chỉ còn lại 36 người sống sót, nhưng bọn họ vẫn đang phải tiếp tục di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận