Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 687: (Phần 6) Mười năm sau (2)

Lê Miểu Miểu từ xa đi tới, nhìn thấy từng dòng ký tự dày đặc, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Đủ loại chữ viết!”
“Đó chỉ là một số ký tự có ý nghĩa đặc biệt, có thể làm cho công thức trở nên ngắn gọn hơn.” Hứa Cảnh Minh thở dài: “Miểu Miểu, kiến thức khoa học thực sự rất đáng kinh ngạc! Em có thể tin rằng, chỉ với một vài công thức cơ sở, chúng ta sẽ có thể suy ra hàng nghìn kết quả, giải thích ý nghĩa của tất cả mọi thứ trong vũ trụ.”
Lê Miểu Miểu chớp mắt.
“Đúng thế!”
Hứa Cảnh Minh nhìn lên bầu trời: “Khi nhận ra những công thức và định lý đó đang giải thích những quy luật vận hành của vũ trụ vô tận, em sẽ cảm thấy vừa rung động vừa bàng hoàng trước sức mạnh của tri thức!”
“Một khi đã lĩnh ngộ tri thức, em có thể vận dụng một ngọn lửa để bộc phát ra sức mạnh phá hủy cả một tinh cầu!”
“Nhưng theo cách tương tự, em cũng có thể biến một hành tinh hoang vu thành một hành tinh có sự sống, thích hợp để sinh tồn.”
Trong mắt Hứa Cảnh Minh đầy khát khao: “Anh thực sự muốn trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, bởi vì sinh mệnh Bản Nguyên là sự tồn tại duy nhất có khả năng kiểm soát nguyên lực của vũ trụ! Chỉ cần có kiến thức, anh có thể thực hiện mọi ý tưởng bằng cách vận dụng nguyên lực vũ trụ!”
Lê Miểu Miểu cười nói: “Ai lại không muốn trở thành sinh mệnh Bản Nguyên chứ? Tất cả người dân ở nền văn minh Trái Đất đều mong chờ sự xuất hiện của một sinh mệnh Bản Nguyên đồng hương, thế nhưng điều này quả thực rất khó! Không biết bao nhiêu thiên hà, không biết bao nhiêu nghìn năm, thì mới có một sinh mệnh Bản Nguyên.”
“Đúng vậy, quá khó!”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Cho dù đã được tiếp nhận chương cốt lõi thuộc bí tịch “phỏng đoán ngôi sao Nguyên Sơ”, một trong những di sản truyền thừa Chí Cao của nhân loại trong vũ trụ, thì hắn vẫn còn lâu lắm mới trở thành sinh mệnh Bản Nguyên.
Hứa Cảnh Minh lại vùi đầu trau dồi kiến thức khoa học.
Việc tích lũy kiến thức khoa học giúp hắn hiểu sâu hơn về nội dung của “phần Quang Tuyến” và sự tồn tại của ngôi sao Nguyên Sơ, đồng thời cải thiện thời gian và hiệu quả của Quan Tưởng Pháp một cách đáng kể.
….
….
Kiến thức, nhất định phải được tích lũy dần dần theo thời gian. Cho dù phương pháp học tập tốt đến đâu, con người cũng phải cước đạp thực địa mà từ từ tiếp thu.
(*) Cước đạp thực địa: Nguyên ý của câu thành ngữ này là “Đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất”, dùng để ví với lối làm việc cẩn trọng, không rùm beng, khoe khoang.
Quan sát chúng sinh, ma luyện tâm linh trong thế giới Phục Ma.
Trau dồi kiến thức khoa học và nhân văn, chuyên tâm nghiên cứu “phần Quang Tuyến” trong hiện thực.
Hứa Cảnh Minh dần trưởng thành qua từng ngày, thậm chí còn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá.
Nháy mắt một cái, Hứa Cảnh Minh đã trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp 8 đã được mười năm.


Thành phố Tân Hải, Trái Đất.
Reng reng reng!
Khi tiếng chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh bước ra khỏi khuôn viên trường.
“Hẹn gặp lại mọi người vào tối nay trong thế giới ảo!”
“Lớp 2, nếu các cậu có gan thì đừng chạy trốn nữa, lớp 1 bọn tôi sẽ liều mạng 5v5 với các cậu!”
“Ai sợ ai!”
Đám học sinh gào thét thất thanh, ai nấy đều tỏ ra rất hưng phấn.
Bởi vì còn là trẻ vị thành niên, bọn chúng vẫn phải đi học và giao lưu với đám bạn đồng trang lứa vào ban ngày. Chỉ khi về đến nhà, bọn chúng mới có thể bước vào thế giới ảo.
“Nhìn kìa, là Hứa Lê Tinh!”
“Hứa Lê Tinh lớp 3!”
“Cha cậu ta là Hứa Cảnh Minh, người đứng đầu trong nền văn minh Trái Đất! Khi phương pháp tiến hoá được phổ biến toàn cầu chưa đầy hai năm, Hứa Cảnh Minh đã trở thành sinh mệnh Tinh Không cấp 7! Còn Hứa Lê Tinh năm nay mới mười hai tuổi, vậy mà đã đứng đầu giải đấu thiếu niên toàn cầu, thật sự rất lợi hại nha!”
Một nhóm học sinh ngắm nhìn một cô bé ở phía xa xa, như thể đang nhìn thấy minh tinh.
Hứa Lê Tinh quả thật là đại minh tinh ở Trái Đất, ngay từ khi còn là một đứa trẻ học mẫu giáo, cô bé đã được rất nhiều người chú ý, vô số phương tiện truyền thông quan sát và đưa tin.
“Nào, về nhà thôi.”
Hứa Lê Tinh leo lên một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ bên đường. Ngày nay, những chiếc phi thuyền cỡ nhỏ như vậy rất phổ biến ở Trái Đất, ước tính có hàng chục triệu chiếc trên toàn thế giới. Mọi người đều tin chắc rằng, trong một vài thập kỷ nữa, chúng sẽ hoàn toàn thay thế ô tô.
“Vâng.” Người máy quản gia Tiểu Ngũ ngồi trong phi thuyền, đích thân đến đón Hứa Lê Tinh.
“Dì Tiểu Ngũ.”
Hứa Lê Tinh không kìm được mà nói: “Từ khi giành ngôi vị số một thế giới ở lứa tuổi thiếu niên, cháu đi tới đâu thì bị chụp hình tới đó.”
“Lê Tinh, chẳng phải cháu đã quen với chuyện này từ khi còn nhỏ rồi sao?” Quản gia Tiểu Ngũ cười nói.
“Khác ạ, bọn họ trở nên điên cuồng hơn trước rất nhiều, cho nên cháu cảm thấy hơi đau khổ.” Hứa Lê Tinh lấy tay che mặt, nhưng ánh mắt vẫn phảng phất một chút hưng phấn, cô bé thích cảm giác được săn đón như vậy.
Quản gia Tiểu Ngũ nói: “Theo những gì cha cháu từng nói, cho dù cháu đã đột phá cấp năm khi mới mười hai tuổi, nhưng xét trong vô số nền văn minh ngoài kia, có hàng trăm triệu người có thiên phú cao hơn cháu.”
“Cháu đứng hạng nhất cả thế giới!” Hứa Lê Tinh trợn mắt.
“Chỉ là cháu đã bắt đầu học võ từ nhỏ, thậm chí cha cháu còn đích thân dạy cho cháu, nhưng cháu lại mất gần mười năm mới đạt tới cấp năm.” Quản gia Tiểu Ngũ nói.
“Cháu thực sự đã rất cố gắng để có thể hoàn thành yêu cầu của cha mẹ. Khi vừa tròn bảy tuổi, cháu thành công đột phá cấp ba. Lúc mới lên mười tuổi, cháu đã là cao thủ cấp bốn. Tính đến năm nay, cháu đã đột phá cấp năm và giành vị trí số một thế giới ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Mỗi khi nhắc đến tên cháu, ai lại không cao giọng khen ngợi chứ? Nói mới nhớ, cha cháu chỉ mới đạt cấp năm ở tuổi 30, mọi người cứ chờ xem cháu vượt qua cha như thế nào!” Hứa Lê Tinh nói.
“Lê Tinh, tất cả chúng ta, bao gồm cả cha cháu, đều mong đợi cháu sẽ vượt qua được ngài ấy!” Quản gia Tiểu Ngũ nói.
“Cứ chờ đó ạ!”
Lần đầu tiên Hứa Lê Tinh giành được chức vô địch thế giới, cũng là thời điểm cô bé tràn đầy tinh thần chiến đấu, hăng hái sục sôi nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận