Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 167: Sau cơn mưa, trời lại sáng (1)

Cưỡi gió mà đi đã trở thành bản năng của Lôi Vân Phóng.
Nhưng đối với Vương Di, đây là nỗi sỉ nhục rất lớn.
“Hắn cứ thế mà quay lưng về phía tôi, để cho tôi tùy ý bắn tên, vậy mà tôi vẫn không thể bắn trúng hắn?”
Mỗi mũi tên bắn trượt trên mặt đá phiến dưới đất giống như đang bắn vào chính trái tim của Vương Di, cô vừa cảm thấy vừa xót xa vừa khó chịu.
Cô vốn kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Vương Di thừa nhận rằng trên đời vẫn có người giỏi hơn mình, nhưng cô không thể chấp nhận được thế giới này lại có người quay lưng lại với mũi tên của mình, nhưng cô lại không thể bắn trúng hắn.
Vương Di càng tức giận, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, không khí xung quanh cô lạnh lẽo như băng tan. Người ngoài căn bản không thể cảm nhận ngọn lửa giận dữ đang ngày càng bỏng rát đang giấu sau vẻ mặt điềm tĩnh ấy.
Khi cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm, đôi mắt lập tức đỏ lên, dòng máu trong người cũng chảy nhanh hơn rất nhiều. Lúc này, cô cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng “ong”, suy nghĩ và phản ứng cũng nhanh hơn.
Cô dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ bắp, từng đoạn gân cốt khắp cơ thể, đồng thời cũng có khả năng huy động sức mạnh của từng bắp thịt, để bộc phát sức mạnh của toàn thân lên một tầm cao mới.
“Kéo cung!”
Vương Di vẫn kéo cung như mọi khi, nhưng lần này, cung tên bị kéo căng hết cỡ, biên độ uốn cong đạt đến cực hạn.
Khi Vương Di thi triển “cung tiễn bắn nhanh”, cô thường chỉ kéo một phần ba biên độ, còn khi thi triển “phá giáp tiễn” thì biên độ mới lớn hơn một chút. Nhưng vào lúc này, cây cung của Vương Di bị bẻ cong gần đến mức cực hạn của nó, cô thậm chí có thể cảm nhận được sự chấn động của vật liệu tạo nên thân cung.
“Bắn tên!”
Đầu óc Vương Di rất tỉnh táo, ngón tay phải buông lỏng.
Mũi tên đột ngột bắn ra với tốc độ kinh hoàng, xé toạc không khí, lao thẳng tới Lôi Vân Phóng đang đứng cách đó hơn 60 mét. Lôi Vân Phóng vẫn quay lưng lại với mũi tên, hắn đang dồn mọi sự chú ý của mình vào Hứa Cảnh Minh.
“Hả?”
Lôi Vân Phóng cảm nhận được sự rung động khác thường trong cơn gió, nhưng sự rung động này khác với những lần trước. Lôi Vân Phóng khẽ biến sắc, hắn bất ngờ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng hình mờ ảo của mũi tên đang lao tới, khoảng cách lúc này chỉ còn mười mét.
Quá nhanh!
Lôi Vân Phóng trừng mắt, toàn thân lập tức bộc phát tốc độ gần như bất khả thi để di chuyển sang một bên.
“Phốc.”
Mũi tên lao tới với tốc độ cực nhanh.
Dù chỉ sượt qua phần eo áo choàng của Lôi Vân Phóng, nhưng nó vẫn khiến quần áo bị rách vài mảnh. Hơn nữa, vận tốc của mũi tên tạo ra một cơn gió mạnh sắc bén như dao, Lôi Vân Phóng vốn không mặc áo giáp da, cho nên sát thương từ cơn gió trực tiếp cứa vào da thịt của hắn, khiến máu tươi bắn ra tung tóe.


“Lôi Vân Phóng bị thương!”
“Mũi tên của Vương Di đã khiến cho Lôi Vân Phóng bị thương!”
Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, vô số khán giả không khỏi cảm thán mà hô to. Những mũi tên trước đó của Vương Di giống như đồ chơi con nít đối với Lôi Vân Phóng, căn bản không thể bắn trúng hắn. Nhưng lần này, tốc độ mũi tên rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, Lôi Vân Phóng vẫn luôn quay lưng về phía mũi tên, khi hắn phát hiện ra thì đã chậm hơn một bước rồi.
“Hệ thống thế giới ảo cho thấy tốc độ nhanh nhất của mũi tên vừa rồi là 612 mét/giây. Trong khi những mũi tên trước đó của Vương Di chỉ khoảng 460 mét/giây.”
Nam khách mời Cận Phàm chỉ vào tốc độ hiển thị trên màn hình.
“Vương Di đã đột phá!”
Nữ khách mời Cúc Văn Tình vô cùng vui vẻ.
“Huấn luyện viên Lôi Vân Phóng gặp rắc rối rồi!”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hô to.


Lúc này, vợ chồng Hứa Hồng, vợ chồng Lê Thần An, ông nội Hứa, Lê Miểu Miểu, cùng với nhiều người thân và bạn bè, bao gồm cả những thành viên đã bị loại như Hành Phương và Lưu Xung Viễn, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
“Cái gì?”
Nhóm người Trình Tử Hào, Tôn Lạp thấy vô cùng khó tin, cục diện trận đấu đã xoay chuyển rồi sao?
“Thầy ơi cố lên!”
Trên khán đài, Bàng Quân và các bạn cùng lớp hét lên đầy phấn khích.


Lúc bị thương, Lôi Vân Phóng đạp chân xuống, lập tức hóa thành một cái bóng màu xanh, lao thẳng về một nóc nhà phía xa nơi Vương Di đang đứng.
“Vương Di này thật sự đã đột phá!”
Lôi Vân Phóng cảm nhận cơn đau từ thắt lưng, tốc độ cũng chậm lại vài phần, chỉ còn 90% so với ban đầu. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng để bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình.
Lúc vừa rồi, Lôi Vân Phóng áp bức Hứa Cảnh Minh đến mức ngã quỵ, chỉ có thể chống cự theo bản năng. Nhưng ngay khi Lôi Vân Phóng bị thương, hắn liền bỏ qua Hứa Cảnh Minh mà lao thẳng về phía Vương Di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận