Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 870: (Phần 7) Quân chủ Mạt Hữu và Hứa Cảnh Minh (1)

Lần này, hắn chỉ kịp thời chặn đánh một chỗ, còn đám Ngục tộc chỗ thứ hai đã chạy trốn rồi.
“Sau hai đợt cướp bóc, bọn hắn đã bỏ buộc chưa nhỉ?”
Hứa Cảnh Minh kiên nhẫn chờ đợi, không nhận thêm bất kỳ lệnh điều động nào nữa. Lúc này, viện nghiên cứu Nguyên Sơ cũng gửi thông báo dự đoán rằng phân đội Ngục tộc này đã bắt đầu rút lui.
...
Trên một hành tinh đã bị cải tạo thuộc vùng biên giới của vực vũ trụ Thiên Mãng, nơi này chỉ có một tên Ngục tộc duy nhất, chính là quân chủ Mạt Hữu.
Hắn ta ngồi trên ngai báu trong pháo đài, nhắm nghiền cả hai mắt, chậm rãi phóng thích từng vòng gợn sóng hư ảo ra xung quanh, khiến cho toàn bộ hành tinh này trở nên khó phân biệt thực và ảo.
Đâu là thực, đâu là hư?
“Ừm?”
Quân chủ Mạt Hữu mở mắt ra, nhìn về phía quang ảnh ở trước mặt, chăm chú đọc từng dòng tin tức hiển thị trên quang ảnh.
Ngục tộc đã xây dựng Thế Giới một ‘thế giới ảo’ trong một khu vực nhỏ ở tiền tuyến, mặc dù phạm vi bao phủ chỉ vẻn vẹn mấy trăm triệu năm ánh sáng, nhưng vẫn đủ để các lãnh đạo cấp cao của Ngục tộc ở tiền tuyến có thể trao đổi tin tức tiện lợi hơn.
Quân chủ Mạt Hữu đọc tin tức trên quang ảnh, khẽ nhíu mày: “Phân đội do quân chủ Tàng Phong chỉ huy chỉ mới thực hiện được hai đợt cướp bóc, vậy mà đã có tới tám vị lãnh chúa chết trận sao? Với hiệu suất chặn đánh này, bọn họ nghi ngờ đã gặp phải thương khách hắc ám?”
“Chẳng phải thương khách hắc ám vẫn luôn núp lùm ở vùng giữa và vùng hậu phương của vực vũ trụ Thiên Mãng hay sao? Đây là khu vực tiền tuyến kia mà?” Quân chủ Mạt Hữu nghĩ thầm.
Vực vũ trụ Thiên Mãng rất mênh mông rộng lớn, nếu Ngục tộc xâm nhập quá sâu vào lãnh thổ nhân loại, thì rất khó đào thoát trở về.
Cho nên… Càng đi vào sâu, tần suất cướp bóc càng giảm.
Trước đây, Hứa Cảnh Minh chỉ chủ yếu xuất hiện ở vùng giữa của vực vũ trụ Thiên Mãng.
Tình hình tuyến đầu đương nhiên còn khốc liệt rất nhiều! Vô số hành tinh có sự sống ở tuyến đầu là địa điểm lưu đày tội phạm, một số lượng lớn tội phạm vũ trụ bị đưa tới đây để chịu trách nhiệm công tác khai khẩn, xây dựng.
“Vị thương khách hắc ám này tới tuyến đầu rồi sao?”
Đôi mắt xanh biếc của quân chủ Mạt Hữu loé lên một tia chờ mong: “Mình có thể sẽ gặp được hắn.”
Năm ngày sau.
Bên trong một chiếc phi thuyền vũ trụ hình dẹt màu đen, mười sáu tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc trong trung tâm chỉ huy, kẻ cầm đầu là quân chủ Mạt Hữu có đôi mắt màu xanh biếc, vóc dáng cao gầy, và đang mặc áo choàng đỏ thẫm trên người.
Hắn ta hăng hái quan sát đằng trước.
“Lãnh chúa U Phù đi theo ta, các lãnh chúa khác tự do hành động.” Quân chủ Mạt Hữu thản nhiên nói.
“Rõ, thưa quân chủ Mạt Hữu.”
Mười lăm tên lãnh chúa Ngục tộc cung kính tuân lệnh.
Phân đội lần này do quân chủ Mạt Hữu vĩ đại đích thân chỉ huy, bọn họ cảm thấy vinh quang không gì sánh bằng!
“Vù.”
Sau khi phi thuyền vũ trụ bay tới liên minh sao Ấn Kiệt, mười sáu tên Ngục tộc hóa thành những cái bóng hư ảo rồi rời khỏi phi thuyền vũ trụ.
Bọn hắn chia làm tám tiểu đội, có những kẻ hành động một mình, có kẻ lập thành những nhóm hai, ba người để hành động cùng nhau, sau đó chia ra ngồi vào tám chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ.
Vù vù vù… Tám chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ lần lượt xuyên qua lỗ sâu, tiến tới hành tinh mục tiêu của mình.
Nữ lãnh chúa U Phù của Ngục tộc đi theo quân chủ Mạt Hữu tới một vùng tinh không xa lạ, nhìn một hành tinh có sự sống nhỏ bé.
“U Phù.” Quân chủ Mạt Hữu lên tiếng.
Lãnh chúa U Phù là một nữ Ngục tộc có vóc dáng mảnh mai, cô ta cung kính hành lễ: “Quân chủ.”
“Trong hành động lần này, ta sẽ dung nhập vào thời không vũ trụ để ẩn mình, miễn cho… dọa sợ con mồi đáng yêu sợ. “Quân chủ Mạt Hữu mỉm cười nói.
Lãnh chúa U Phù kinh ngạc.
Con mồi đáng yêu? Lãnh chúa U Phù đã đi theo quân chủ Mạt Hữu trong một thời gian dài, đương nhiên hiểu rõ tính cách của hắn ta.
Quân chủ Mạt Hữu vốn dĩ không mấy hào hứng với những sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc cấp 10 bình thường,
“Quân chủ có con mồi đặc biệt à?” U Phù hỏi.
“Đúng vậy.”
Quân chủ Mạt Hữu khẽ gật đầu: “Một con mồi rất đặc biệt, ngươi gặp qua thì sẽ biết.”
Một lúc lâu sau.
“Sắp tới giờ rồi, chúng ta chuẩn bị đáp xuống hành tinh có sự sống kia đi.” Quân chủ Mạt Hữu nói.
“Rõ.” Lãnh chúa U Phù đáp.
Hai người bọn hắn vốn đang ở trong phi thuyền vũ trụ, nhưng bỗng nhiên quân chủ Mạt Hữu và phi thuyền vũ trụ đều biến mất.
Một sức mạnh vô hình đã nhấn chìm lãnh chúa U Phù xuống hành tinh có sự sống ở đằng xa kia.
Hành tinh có sự sống này là một trong số các hành tinh tương đối phồn hoa của liên minh sao Ấn Kiệt, có nhân khẩu hơn 10 tỷ người và một tinh cảng với vô số phi thuyền vũ trụ đang neo đậu. Tuy nhiên, ngay khi lãnh chúa U Phù xuất hiện ở hành tinh có sự sống này…
Vù.
Một sức mạnh vô hình bỗng chốc bao phủ hành tinh có sự sống này và cả khu vực tinh cảng ở gần đó.
Toàn bộ sinh mệnh, bao gồm thân thể lẫn ý thức, hoàn toàn bị ‘nuốt chửng’ sạch sẽ trong tích tắc.
“So với ý thức của Ngục tộc, ý thức của Nhân tộc đa dạng và đặc sắc hơn nhiều.”
Tiếng nói của quân chủ Mạt Hữu quanh quẩn trong đầu lãnh chúa U Phù: “Cho dù cắn nuốt mười tên Ngục tộc, thì cũng không thoả mãn khi nuốt chửng một tên Nhân tộc.”
Lãnh chúa U Phù không thể nào hiểu được.
Nuốt chửng ý thức?
Giết thì giết thôi, quân chủ chỉ cần gẩy một ngón tay, thì chẳng phải đã tiêu diệt được cả hành tinh có sự sống rồi sao? Sao còn phải nuốt chửng ý thức?
Đương nhiên, lãnh chúa U Phù chỉ nói thầm trong lòng, không dám nói thẳng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận