Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 518: (Phần 4) Bắt sống (1)

Hứa Cảnh Minh suy nghĩ, đột nhiên hắn giật mình một cái: “Đúng vậy, một khi Đế Đô bị xâm phạm, rất có khả năng tiền trang sẽ phải đóng cửa, lúc đó ngân phiếu sẽ trở thành đống giấy vụn. Đống ngân phiếu kia của ta cũng phải coi chừng, không thể để chúng trở thành đống giấy vụn.”
Sau vài ngày, Hứa Cảnh Minh đã điều tra tất cả những thông tin liên quan đến Dương gia ở đội vệ binh Huyết Vũ Đề Hình ti. Hắn cũng thu thập thông tin về Dương gia từ mạng lưới thế giới ảo.
Trước khi hành động phải nắm rõ đầy đủ thông tin!
Ban đêm, Phí phủ.
Phí Thanh ngồi một mình trong thư phòng, dưới ánh nến, hắn lạnh lùng nhìn từng mẩu tin tức.
“Bệ hạ ra lệnh cho Đông Vực điều động ba đội quân hợp lại thành một đại quân chinh phạt loạn tặc ở Tây Vực.”
Phí Thanh nhìn ra bóng tối bên ngoài cửa sổ: “Quân đội Đông Vực do một tay ta tuyển chọn, huấn luyện, thực chiến mài dũa ra! Ta đến đảm nhận làm chủ tướng đại quân… Mới là thích hợp nhất. Ta nắm rõ tất cả các tướng lĩnh của từng nhóm quân đội và mỗi đội giỏi về cái gì.”
“Nhưng bệ hạ lại không coi trọng ta.”
Phí Thanh cười nhạo.
“Đến nước này rồi, vậy mà người còn không tin tưởng ta sao?”
“Có lẽ là bởi vì vệ binh Huyết Vũ ở Đông Vực là đại quân mạnh nhất trong tay bệ hạ lúc này. Đúng là nghi thần nghi quỷ!”
Phí Thanh thầm nghĩ: “Năm đó, người sáng suốt và tài giỏi như vậy, sao từ khi làm Đế Quân, người lại không tin tưởng bất cứ ai, luôn luôn nghi ngờ vô cớ?”
“Nếu như chuyến chinh thảo lần này của đại quân Đông Vực cũng đại bại, như vậy toàn bộ tương lai của Đế Quốc cũng sẽ lụi tàn!”
Hắn thậm chí còn ngoan ngoãn, cực kỳ trung thành và nghe lời.
Hắn biết rất rõ…
Nếu Đế Quân cảm thấy người nào không đủ trung thành, như vậy người đó chắc chắn sẽ phải chết.
“Ta chỉ có thể ở lại Đế Đô, với tình hình hiện tại, bệ hạ cuối cùng sẽ lại cần ta.”
Phí Thanh ngồi trong thư phòng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Hoặc cũng có thể, hắn vĩnh viễn cũng không chờ được cơ hội này.
…..
…..
Bên ngoài Dương phủ, Hứa Cảnh Minh tận dụng bóng đêm, lặng lẽ hành tẩu khắp các con đường tắt ở xung quanh để làm quen mọi ngóc ngách.
“Dương gia không có thủ vệ ở bên ngoài, cho nên mình thăm dò rất dễ dàng. Tuy nhiên, nhưng phủ đệ lại được canh phòng rất nghiêm ngặt, mình không tài nào tiến vào bên trong, đành phải mua video ghi hình nội bộ Dương phủ trên mạng thế giới ảo vậy.”
Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ.
Lại phải tiêu thêm một khoản!
“Hức hức hức…”
Từng tiếng khóc vang lên từ một số nhà dân trong ngõ.
Hứa Cảnh Minh lắc đầu khe khẽ.
Mấy ngày nay, hắn đã nghe không ít tiếng nức nở thút thít trong đêm, phần lớn đều xuất phát từ những gia đình có “trụ cột” bị ép phải rời khỏi Đế Đô.
“Trong mắt đại tộc, những người này đều chỉ là những quân cờ nhỏ bé, có thể hy sinh bất kỳ lúc nào mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Trong mấy tháng ở tại Đế Đô, hắn đã gặp chuyện này nhiều lần, nhưng chỉ biết thầm thở dài trong lòng rồi bỏ đi chỗ khác.
Trong một nhà dân sát vách.
“Đừng khóc.” Nam nhân có vệt sẹo dài trên mặt khẽ khàng an ủi.
“Chuyến đi lần này, xa đến tận vài vạn dặm.”
Phụ nhân đau lòng tưởng chết: “Dọc đường muôn trùng nguy hiểm, sống chết khó lường.”
“Ta nhất định sẽ trở về.”
Nam tử mặt sẹo nhỏ giọng hứa hẹn: “Ta thề, co dù phải liều mạng này, ta cũng nhất định sẽ trở về gặp nàng và các con.”
Người đàn bà ngẩng đầu lên nhìn người nam tử: “Ta biết chàng đi chuyến này… Chỉ e rằng, gia đình chúng ta khó gặp lại nhau trong kiếp này.”
Nam tử mặt sẹo im lặng.
Mặc dù hắn đã thốt lời thề, nhưng hắn biết rõ con đường trốn về khó tới chừng nào.
“Nếu như trong vòng ba tháng mà ta không thể trốn về được….”
Nam tử mặt sẹo nói nhỏ: “Nàng hãy cứ coi như ta đã chết rồi! Ta đã nhờ vả Vương Xung đại ca rồi, nếu nàng gặp rắc rối thì có thể nhờ người này, hắn nhất định sẽ không từ chối.”
“Ừm.” Người đàn bà gật đầu.
Nam tử mặt sẹo lại im lặng.
Hắn rất khó chịu, hắn biết ngôi nhà thiếu vắng trụ cột, một phụ nhân với hai đứa con thơ, muốn sinh tồn ở Đế Đô sẽ khó khăn tới chừng nào.
“Cọt kẹt.”
Cửa phòng bỗng mở ra, một bé trai nhỏ gầy nhìn phụ mẫu trong phòng, lên tiếng: “Phụ thân.”
Nam tử mặt sẹo sững sờ, lập tức đứng dậy bước tới bên nhi tử, xoa đầu con, vừa yêu thương vừa lưu luyến.
“Phụ thân sẽ khởi hành vào sáng mai ạ?” Bé trai nhìn cha.
“Phụ thân phải tới Dương phủ vào sáng mai, sau đó không ra ngoài được nữa.”
Nam tử mặt sẹo gật đầu: “Phụ thân đi một chuyến, chắc phải rất lâu nữa mới có thể trở về. Đại Oa à, phụ thân không ở nhà, con là nam tử hán duy nhất trong nhà, nhất định phải chăm sóc cho mẫu thân và muội muội thật tốt nhé.”
“Dạ.”
Bé trai gật đầu liên tục.
“Đi ngủ sớm một chút.” Nam tử mặt sẹo nói.
“Cha.”
Bé trai nhìn nam tử mặt sẹo: “Con vẫn chưa học được Đao Pháp mà người đã dạy!”
Thân thể của nam tử mặt sẹo khẽ run rẩy, đôi mắt có chút đỏ hoe.
“Con muốn bảo vệ mẫu thân, bảo vệ muội muội.”
Bé trai nói: “Con muốn lợi hại giống như người vậy.”
“Được, được.”
Nam tử mặt sẹo đi thẳng ra ngoài phòng.
Hai cha con đứng giữa sân nhỏ ngoài nhà.
“Chúng ta chỉ có mỗi đêm nay thôi, con phải cố gắng nhớ thật kỹ.”
Nam tử mặt sẹo cầm khiên bên tay trái, cầm đao bên tay phải. Bé trai cũng cầm một tấm khiên nhỏ và một thanh đoản đao.
“Cầm khiên đâm đao!”
Nam tử mặt sẹo cầm khiên bên tay trái tiến lên một bước, ánh đao bổ xuống.
Bé trai học theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận