Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1011: (Phần 8) Lư Nã Đạc rơi vào đường cùng (1)

Ngôi sao Lư Lưu – hành tinh tư nhân mà Lư Nã Đạc yêu thích nhất.
“Vù vù vù.”
Từng chiếc phi thuyền vũ trụ bay tới đây đều là những người tới gặp mặt đại nhân Lư Nã Đạc ở hiện thực.
Trong một tòa cung điện nguy nga.
Lư Nã Đạc trong bộ áo ngủ bóng bẩy đang ung dung thưởng thức một bữa trưa xa hoa, bao gồm trăm đĩa thức ăn cầu kỳ đẹp mắt.
“Đại nhân Lư Nã Đạc, gia tộc Ura chúng tôi bị oan.” Tộc trưởng gia tộc Ura cầu xin.
“Oan?”
Lư Nã Đạc ngồi cắt thịt trên đĩa: “Tổ điều tra đặc biệt đã lên đường rồi, bọn họ sẽ đưa ra báo cáo chi tiết, chắc chắn sẽ không để gia tộc Ura các ông bị oan.”
“Gia tộc Ura sở hữu vùng lãnh thổ trải rộng vài thiên hà, hoạt động trong rất nhiều ngành nghề kinh doanh đa dạng khác nhau, nếu như ngài thực sự muốn tìm chỗ sơ hở, thì làm sao có thể không tìm ra được chứ?”
Tộc trưởng gia tộc Ura cầu xin: “Xin đại nhân Lư Nã Đạc giúp cho! Tổ điều tra nghi ngờ chúng tôi nộp thiếu 2 nghìn tỷ tiền thuế, chúng tôi bằng lòng dâng cho đại nhân 5 nghìn tỷ xu vũ trụ, chỉ xin đại nhân Lư Nã Đạc…”
“Tiền phạt nộp thiếu thuế được tính trên quy mô kinh doanh.”
Lư Nã Đạc cúi đầu ăn thịt, không hề liếc nhìn vị tộc trưởng gia tộc Ura dù chỉ một lần: “Nếu như không trừng phạt các ông đến mức nửa sống nửa chết như thế này, thì làm sao có thể răn đe được các gia tộc khác? Nền văn minh Nguyên Tinh chúng ta có lịch sử lâu đời, nhưng cũng có quá nhiều sâu mọt, vậy nên nhất định phải áp dụng những biện pháp răn đe nghiêm khắc.”
“Vâng, nhất định phải răn đe nghiêm khắc! Đại nhân Lư Nã Đạc vất vả quá, không biết phải thế nào thì đại nhân mới bằng lòng cứu gia tộc Ura chúng tôi?” Tộc trưởng hỏi.
Lư Nã Đạc nghe vậy thì mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười rồi nói: “50 nghìn tỷ xu vũ trụ, tôi sẽ giải quyết mọi phiền phức cho các ngươi.”
Tộc trưởng co giật cơ mặt.
Gia tộc bọn họ sở hữu lãnh thổ trải dài một vài thiên hà, chỉ có thể gom góp lượng tiền mặt hạn chế.
50 nghìn tỷ? Bọn họ có lẽ sẽ phải thế chấp rất nhiều tài sản.
“Các ông có đủ khả năng để giao ra số tiền này mà.”
Lư Nã Đạc nói: “Tôi cho ông mười giây suy nghĩ. Sau mười giây này, cho dù ông có đưa thêm tiền thì cũng vô ích, mười, chín, tám…”
“Được, được.”
Tộc trưởng nói: “Tôi đồng ý.”
“Rất tốt.”
Lư Nã Đạc gật đầu.
Hắn sở dĩ phải gặp mặt người này ở hiện thực, là vì có rất nhiều chuyện không thích hợp để nói ra trong mạng thế giới ảo! Mọi cuộc trò chuyện ở mạng thế giới ảo đều sẽ bị ghi âm, từ đó sẽ trở thành bằng chứng phạm tội.
Còn ở hành tinh tư nhân của mình, Lư Nã Đạc khẳng định không một ai có thể ghi lại bằng chứng.
“Trước đó, tôi đã tham dự một buổi biểu diễn của công chúa Ura, cảm thấy cô ấy hát rất hay.”
Lư Nã Đạc nói: “Ông hãy bảo cô ấy đến đây làm thư ký cho tôi đi. Không thành vấn đề chứ?”
“Không, không thành vấn đề.”
Tộc trưởng cười gượng gạo, ông ta biết rõ “thư ký” của Lư Nã Đạc có nghĩa là gì.
“Ra ngoài đi.” Lư Nã Đạc phẩy tay.
Tộc trưởng lập tức cung kính lui ra ngoài.
“Người tiếp theo.” Lư Nã Đạc cầm chén rượu lên.

Trong lúc ăn cơm trưa, Lư Nã Đạc đã gặp hơn chục vị khách.
Hoàng đế Lư Nã Tinh của hoàng đế nền văn minh Nguyên Tinh không có con cái, cho nên người em ruột của hắn là Lư Nã Đạc được phép đảm đương nhiều việc, thậm chí còn chiếm giữ chức vụ “đại thần tài chính” hết sức quan trọng.
“Tiếp khách tới đây thôi, ta mệt rồi.” Lư Nã Đạc đứng dậy.
“Chủ nhân, còn một chuyện nhỏ.”
Quản gia đứng bên nói khẽ: “Hành tinh tư nhân sao Tề Nhạc mà chủ nhân vừa tiếp quản có mấy trăm triệu thổ dân, chúng ta nên xử lý những người này như thế nào đây ạ?”
Lư Nã Đạc suy nghĩ một chút: “Ông hãy chọn ra 10 triệu người có ngoại hình bắt mắt, sau đó cứ việc xử lý tất cả những người còn lại. Hoặc là đưa đi khai thác mỏ, hoặc là bán cho công ty sinh vật, ông muốn làm gì thì làm, nhưng nhất định… phải hợp pháp.”
….
Trên bãi cỏ bên ngoài cung điện, Lư Nã Đạc ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế, lắng nghe một bản nhạc phát ra từ bên cạnh.
“Lư Nã Đạc!”
Một cô gái sải bước đi đến, trong mắt hiện lên lửa giận: “Bãi chăn nuôi số sáu của hoàng thất vẫn luôn thuộc về tôi, vậy mà cậu cố ý cản trở, không chịu xét duyệt quyền sở hữu của tôi, rốt cuộc là có ý gì đây?”
Lư Nã Đạc khẽ nhíu mày, mở mắt ra rồi nói: “Cô không thể chờ tôi nghe xong bài hát này hay sao? Đúng là mất hứng.”
Cô gái tỏ ra lạnh lùng: “Tôi đã tới hành tinh này từ ba ngày trước rồi.”
“Mới chờ ba ngày thôi, thế mà đã sốt ruột rồi à?” Lư Nã Đạc nhìn cô gái đó.
Trước khi anh trai quật khởi, chi nhánh gia tộc Lư Nã phía bọn họ xuống dốc tột độ, hắn ta thậm chí không có tư cách được đứng trước mặt cô gái này.
Nhưng bây giờ thì khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận