Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 477: Yến Vương Phủ (1)

La Bách Xuyên tự giễu cười: “Chúng coi trọng ta thật đấy, phái cả cao thủ cấp một đi ám sát ta, ta chỉ là một tên tiểu tử mà thôi.”
“Phí đại nhân.”
Ánh mắt La Bách Xuyên nhìn Phí Thanh ẩn chứa tia khát vọng: “Ta muốn biết, rốt cuộc ai đã phái sát thủ tới?”
Phí Thanh không trả lời mà nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tình hình bên ngươi thế nào?”
“Tối hôm qua ta ra ngoài, lang thang ngắm cảnh đêm ở Đế Đô, đến đêm trở về thì phát hiện có kẻ nào đó đã lẻn vào nhà ta, ta cũng có thể cảm nhận được… Có chín tên đang mai phục ta, cho nên ta lập tức bắn ra mũi tên báo động!”
Hứa Cảnh Minh kể lại: “Chín tên sát thủ biết là mình đã bị phát hiện, không những không trốn đi mà còn xông ra đuổi giết.”
“Có năm vệ binh Huyết Vũ ở gần đó chạy đến cứu viện, ta chặn chín tên sát thủ lại, may mắn giết được bốn tên.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Bởi vì liên tục có vệ binh Huyết Vũ chạy đến, bọn sát thủ không dám trì hoãn mà bỏ trốn, nếu thật sự chỉ dựa vào thực lực chính mình, không có ai giúp đỡ, e rằng ta cũng phải bỏ mạng.”
“Thực lực của chín người đó ra sao?” Phí Thanh hỏi.
“Có ba tên là cao thủ cấp một, còn lại sáu tên là cao thủ cấp hai.” Hứa Cảnh Minh nói.
Nghe vậy, ánh mắt La Bách Xuyên biến đổi.
Chín tên sát thủ nhằm vào Cảnh Minh, Cảnh Minh tay chân nhanh nhạy, hắn giết được bốn tên.
Nhưng La Bách Xuyên hắn… lại thành tàn tật!
“Là do thực lực của ta còn yếu.” Trong lòng La Bách Xuyên đang rất đau buồn.
Vốn dĩ hắn muốn tận mắt nhìn thấy sự phồn hoa của Đế Đô, lại muốn xông ra ngoài thiên hạ. Ai ngờ vừa đến Đế Đô không bao lâu đã bị đứt một tay, một chân, không đi lại được nữa, tương lai u ám.
“… Ta bắt sống được một tên cao thủ cấp một, nhưng hắn lại tự sát.”
Hứa Cảnh Minh kể lại hoàn toàn chuyện đêm qua: “Ta không biết mình đã chọc phải người nào có bản lĩnh luyện ra tử sĩ cao thủ cấp một như vậy.”
Phí Thanh gật đầu.
“La Bách Xuyên, ngươi về phủ dưỡng thương cho tốt.”
Phí Thanh nhìn La Bách Xuyên: “Bây giờ ngươi đã không thể làm vệ binh Huyết Vũ nữa, ta sẽ thu xếp những việc vặt đơn giản cho ngươi, sau này ngươi hãy cứ sống tốt ở Đế Đô.”
“Tạ ơn đại nhân.” La Bách Xuyên nói.
Có thể sinh hoạt là được rồi.
Bản thân trở thành dạng này, còn có thể có tiền đồ gì nữa?
Ngay sau đó nhóm người hầu đã mang cáng ra ngoài, Hứa Cảnh Minh nhìn bộ dạng của La Bách Xuyên lúc này, liền nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy La Bách Xuyên, nam tử cao lớn và nhiệt tình đó! La Bách Xuyên lúc đó rất nhiệt tình, nói cũng nhiều, Hứa Cảnh Minh nói một câu, La Bách Xuyên nói mười câu.
Trong mấy tháng qua, cho dù bị thương nặng đến gục ngã, La Bách Xuyên vẫn luôn tràn ngập ý thần chiến đấu.
Nhưng giờ đây, La Bách Xuyên đã hoàn toàn thay đổi, hắn trở nên chết lặng và tuyệt vọng, không còn tinh thần chiến đấu nữa.
“Ngươi đoán ra rồi sao?” Phí Thanh nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Đoán được một chút.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Thế lực có thể đào tạo ra những tử sĩ cao thủ cấp một ở Đế Đô này, dùng hai tay cũng không thể đếm hết được. Nhưng chúng lại bảo La Bách Xuyên tránh xa Phí tiểu thư ra, ta đoán chỉ có Yến Vương phủ.”
“Ta cũng đoán là Yến Vương phủ.”
Phí Thanh gật đầu: “Từ nay trở đi, ngươi phải cẩn thận. Lần này Trình Yến Nhiên kia phái người đi ám sát nhưng lại thất bại, dựa vào những gì ta biết về tính khí của hắn ta, e rằng hắn ta sẽ không bỏ qua.”
“Không bỏ qua?” Mặt Hứa Cảnh Minh biến sắc.
“Ừm.”
Phí Thanh gật đầu: “Mỗi ngày ngươi đều nên cẩn thận thêm chút, qua được khoảng thời gian này, Trình Yến Nhiên sẽ không nhìn chằm chằm vào các ngươi nữa.”
“Rõ.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Phí Thanh đứng dậy rời đi, Hứa Cảnh Minh hơi khom người, sau đó đi tìm La Bách Xuyên.
La Bách Xuyên đang tạm thời ở lại một tiểu viện vắng vẻ trong Phí phủ, ở đây cũng đã sắp xếp hai người hầu phục vụ hắn.
“La huynh.”
Hứa Cảnh Minh nhìn La Bách Xuyên đang nằm trên giường: “Ta giúp gì được cho huynh không?”
La Bách Xuyên hơi quay đầu lại nói: “Ngươi cũng nên cẩn thận! Đế Đô rất phồn hoa, nhưng cũng rất nguy hiểm. Khi còn ở thành Lan Nguyệt, ta đã nhiều lần nghĩ về Đế Đô phồn hoa, sau này chết đi mới đến Đế Đô. Nhưng kết cục của ta lại là thế này.”
“La huynh, khổ sở là cả một đời, hạnh phúc cũng là cả một đời.”
Hứa Cảnh Minh trấn an: “Đời này qua như thế nào đều phụ thuộc vào trái tim huynh.”
“Trái tim?” La Bách Xuyên nhắm mắt lại, cũng không muốn nói gì.
“Huynh làm vệ binh Huyết Vũ, hẳn phải biết những tầng lớp dưới đáy của Đế Đô sống khổ sở như nào. Ít nhất huynh còn có người hầu hạ, vươn tay ra là có áo mặc, há miệng ra là có cơm ăn.”
Hứa Cảnh Minh an ủi: “Phí đại nhân cũng hứa rồi, sẽ sắp xếp những việc lặt vặt đơn giản cho huynh làm. Huynh vẫn mạnh hơn nhiều người trong Đế Đô này.”
“Mạnh hơn nhiều?”
La Bách Xuyên cúi đầu nhìn xuống tay chân gãy rời: “Ta đã như vậy rồi?”
Hứa Cảnh Minh cũng biết rằng muốn đối phương nghĩ thông cũng không dễ dàng gì, dù sao hắn cũng vừa phải chịu đả kích quá lớn.
“Sau này nếu huynh cần ta hỗ trợ gì thì cứ đến tìm ta.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Lúc trước, ta và ngươi, còn có Khâu Đồng, ba người chúng ta được Phí tiểu thư mời cùng đến Đế Đô.”
La Bách Xuyên nhìn Hứa Cảnh Minh, nói: “Khâu Đồng gãy một cánh tay, còn ta mất đi cả tay và chân… Hy vọng ngươi có thể tránh xa mấy chuyện xui rủi này, sống thật tốt ở nơi Đế Đô phồn hoa đầy rẫy nguy hiểm này.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
La Bách Xuyên nhắm mắt lại.
Lúc này, hắn nhớ lại những ngày tháng còn ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn ở thành Lan Nguyệt, lúc đó hắn cũng là một nhân vật nổi tiếng trong Hắc Phủ bang, hô một cái có ngàn người đáp lại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận