Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 398: (Phần 4) Trận chiến dưới mưa (1)

Cửa sổ của xe ngựa khẽ hé mở, hàng rào sắt lập tức lộ ra. Hai người, Thường Y công tử và thị nữ thân cận là Thanh Vũ cô nương’ nhìn ra bên ngoài thông qua mép cửa sổ, bọn họ lập tức trông thấy lít nha lít nhít lưỡi rìu rơi xuống dày đặc, nhưng cả hai đều không hề để tâm.
“Bịch bịch bịch!”
Hơn một trăm cây rìu hoàn toàn bao phủ khu vực này, một số rơi trên khoảng đất trống xung quanh xe ngựa, một số khác bị chặn lại bởi tấm khiên của mười lăm hộ vệ, cũng có một số đã rơi trúng thân xe ngựa.
Dù sao đi nữa, những hộ vệ kia cũng không thể bảo vệ toàn vẹn chiếc xe ngựa, chẳng hạn như hơn mười chiếc đầu rìu cắm thẳng bên trên nóc gỗ, nhưng buồng xe vẫn nguyên vẹn như cũ.
Thường Y, một người vô cùng quý trọng tính mạng, đã sớm tu sửa buồng xe từ trước! Bên ngoài chiếc xe là một lớp gỗ thông thường, nhưng phía trong lại là một tấm sắt dày kín mít, chỉ để hở vị trí lan can cửa sổ.
Những chiếc rìu có thể miễn cưỡng phá vỡ lớp gỗ bên ngoài, nhưng cũng không thể làm rung chuyển tấm sắt bên trong!
“Bây giờ, chúng ta phải dựa vào thực lực của ba người bọn họ rồi.”
Thường Y nói bằng âm lượng rất nhỏ, nhưng Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương đều có khả năng kiểm soát cơ thể cấp độ tế bào, cho nên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Khi đối mặt với hàng trăm chiếc rìu đang bay tới, bọn họ chỉ cần hơi dịch chân một chút, những chiếc rìu đó đều bị gạt sang một bên, không thể chạm vào dù chỉ là một cọng lông của bọn họ.
“Phù.”
Con ngựa lao về phía đám người bang Hoa Nguyệt trên đường, một chiếc rìu ném phóng ra với tốc độ nhanh như tia chớp, ngay lập tức cắm thẳng vào đầu con ngựa. Con ngựa này lập tức ngã xuống, lăn lộn hai vòng rồi chết.
Tên cầm đầu ném rìu kia chỉ vào cỗ xe ngựa: “Giết!”
“Giết!” “Giết!” “Giết!”
Hai nhóm người bang Hoa Nguyệt ở phía trước và phía sau đồng thời phát ra những tiếng gào rú, sau đó lao thẳng về chiếc xe ngựa ở chính giữa con đường.
Nhiều người đi đường ẩn nấp phía xa, cũng như khách nhân của một số trà lâu bên đường đều đang chăm chú quan sát cuộc chiến đẫm máu này.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút, cuộc huyết chiến có quy mô lớn như thế này, nói không chừng còn có cả ám khí bay lạc.”
Bên trên lan can lầu hai của một trà lâu, một ông lão cẩn trọng nhắc nhở thiếu nữ, nhưng nàng ta lại chăm chú hóng chuyện với vẻ mặt hào hứng: “Chà, mấy trăm người vây bắt người ở trong xe ngựa. Cuộc huyết chiến có quy mô như thế này quả thực hiếm có khó tìm.”
“Nhưng cũng nguy hiểm.” Ông lão nói.
“Mấy trăm người này là bang Hoa Nguyệt đúng không?”
Thiếu nữ lập tức nói: “Bang chủ bang Hoa Nguyệt có phải là ông lão tóc bạc đã đến nhà chúng ta vào tháng trước không?”
“Những bang phái lăn lộn giang hồ, chúng ta càng bớt chọc vào bọn hắn càng tốt, khi nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút.”
Tuy dốc lòng nhắc nhở, nhưng ông lão cũng không hoảng sợ, bởi vì căn phòng này sớm đã được bao trọn gói, người khác rất khó có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Hơn nữa, cho dù có người nghe thấy, nhà bọn họ cũng không có gì phải sợ cả.
Thiếu nữ tiếp tục theo dõi trận đại chiến với vẻ mặt phấn khích.
...
...
Ba người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng nhìn nhau một cái. Trong lúc bình thường, bọn họ đã luận bàn võ thuật với nhau, đồng thời cũng đã thống nhất đối sách phối hợp khi gặp phải kẻ địch.
Hứa Cảnh Minh rút hai đoạn trường thương sau lưng ra, xoay tay một cái, cạch, một cây trường thương dài hơn ba mét đã thành hình. Mà Lữ tiên sinh to cao vạm vỡ cũng lấy ra hai bánh răng cưa hình tròn sau lưng, mỗi tay cầm một cái, lưỡi răng hình tròn rất mỏng và vô cùng sắc bén, chỉ cần chà xát một chút cũng sẽ gây thương tích nghiêm trọng.
“Giết tên cầm đầu trước.” Tử Đằng cô nương lạnh lùng nói.
“Lên.” Hứa Cảnh Minh vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đột nhiên di chuyển, xông lên phía trước.
Tử Đằng cô nương và Lữ tiên sinh, một trái một phải, hỗ trợ hai bên cho Hứa Cảnh Minh.
Ba người vừa động chân liền hóa thành những dư ảnh mờ ảo, tiến thẳng đến vị trí của tên cầm đầu kia.
“Ra tay rồi.”
Trong xe ngựa, Thường công tử và thị nữ Thanh Vũ đang quan sát tình hình thông qua thanh lan can sắt của cửa sổ, tiền cũng đã bỏ ra rồi, bọn họ cũng muốn xem thành quả.
Mà ở phía bên kia, thủ lĩnh của đám người bang Hoa Nguyệt đang lao qua những vũng nước tù đọng, chợt phát hiện ba người Hứa Cảnh Minh đang xông về phía mình. Hắn ta cũng không hề hoảng sợ mà lập tức hét lên: “Bọn chúng cao thủ nhập cấp, mau vây giết bọn họ.”
Người có khả năng kiểm soát cơ thể cấp độ tế bào chính là cao thủ nhập cấp, tốc độ bộc phát cũng ngang ngửa với ba người Hứa Cảnh Minh.
Còn cái gọi là loại ba, loại hai, loại một, phương diện chiến lực cơ sở cũng không chênh lệch nhau là mấy, chỉ là cách biệt ‘Thực chiến tăng ’ rất lớn.
Một bên lít nha lít nhít 180 người, một bên thì chỉ có ba người.
Hai bên xông lên chiến đấu.
“Phi tỏa!”
Tên cầm đầu nhìn ba người tiến đến gần với tốc độ siêu nhanh, căn đúng thời điểm và hạ lệnh.
Ngay lập tức, hơn chục người trong bang Hoa Nguyệt đi lên trước một bước, định ném những cái xích ra xung quanh, đám quân tinh nhuệ này đều đã luyện tập tuyệt chiêu ‘phi tỏa’ từ trước.
Nhưng khi bọn hắn vừa định ném xích ra, Tử Đằng cô nương ở bên trái Hứa Cảnh Minh đột nhiên vẫy tay hai bàn tay không hề có vũ khí…
Vụt vụt vụt…
Từng chiếc bóng khó phân biệt bằng mắt thường bay ra ngoài, căn bản không thể nhìn rõ là thứ gì. Trên thực tế, những chiếc phi châm bay với tốc độ cực kỳ cao về phía đám người bang Hoa Nguyệt tinh nhuệ định ném phi tỏa, từng người từng người đều bị châm xuyên qua đầu. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn chục thành viên bang phái ngã xuống, ai nấy đều bị giết chết chỉ bằng một chiêu.
Quá nhanh, quá chính xác, vô cùng kì diệu.
Mặc dù Hứa Cảnh Minh cũng mang theo phi đao, nhưng xét về kỹ năng ám khí, hắn vẫn còn thua xa Tử Đằng cô nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận