Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1111: (Phần 9) Nhập môn “Bát Phương Đồ” (1)

Suy cho cùng, Hứa Cảnh Minh cũng là một sinh mệnh Đê Duy ở cảnh giới Truyền Thuyết Vũ Trụ, cho nên chỉ có thể tiếp thu thông tin truyền thừa của sinh mệnh Cao Duy với tốc độ rất chậm. Hơn nửa tháng sau đó, hắn mới hoàn toàn tiếp nhận hết phần truyền thừa này.
“Đúng là tuyệt vời” Hứa Cảnh Minh sợ hãi thán phục: “Đây đích thị là tuyệt học xây dựng căn cơ vô cùng trân quý, mặc dù nó không giúp ích quá nhiều trong việc nâng cao thực lực của mình, nhưng nó… dường như có thể khiến cho con đường tiến hóa của mình trở nên thông thuận gấp mười lần”
“Vũ Hỏa Quân nói rằng, nếu như tâm linh đạt tới trạng thái Đại Tự Tại, thì hi vọng trở thành cường giả cảnh giới thứ ba lớn hơn một chút”
“Ngài ấy quá khiêm tốn rồi! Trong mắt của mình, một khi tâm linh đạt tới trạng thái Đại Tự Tại, thì hi vọng trở thành cường giả cảnh giới thứ ba sẽ lớn hơn gấp trăm lần nghìn lần”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ. Đương nhiên, trong một triệu sinh mệnh Cao Duy phổ thông, thì mới được một người đạt đến cảnh giới thứ ba.
Cho dù hi vọng lớn hơn gấp trăm lần nghìn lần, thì vẫn rất xa vời như cũ.
“Môn truyền thừa Ngọn Lửa Hồng Liên này vốn có yêu cầu rất cao đối với phương diện tâm linh, nhưng rốt cuộc cũng kém xa so với Bát Phương Đồ”
“Bát Phương Đồ là truyền thừa luyện tâm thuần túy, có thể phân tích triệt để các khía cạnh của tâm linh, sau đó còn dung hợp tất cả thành một thể, từ đó đạt đến cảnh giới “tâm linh Đại Tự Tại”
“Tâm linh Đại Tự Tại! Chính là đại tự do, đại giải thoát.
“Thời khắc đó, tâm cảnh trở nên viên mãn không chút thiếu sót, mà phương diện tâm linh lại càng không một chút kẽ hở”
“Các con đường cảnh giới thứ ba đều có các ưu thế riêng, và tâm linh không nhất định viên mãn. Còn đối với “con đường Tâm Giới” ... Thì tâm linh nhất định phải viên mãn” Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu, rất là kinh hỉ. Hắn không ngốc, đương nhiên có thể xác địch môn truyền thừa này vô cùng trân quý. “Sinh mệnh Cao Duy kỳ ấu niên Lưu Ngọc Phong, ta nhớ kỹ ngươi” Hứa Cảnh Minh nhìn mảnh lãnh địa di tích trước mắt: “Phần ân tình này, ta sẽ nhớ”
Trước khi đạt thành cảnh giới thứ ba, chính mình cũng không có tư cách báo ân.
Hiện tại, chỉ có thể một mực ghi tạc đáy lòng.
Hứa Cảnh Minh đem cẩn thận thăm dò khu lãnh địa di tích nhỏ này một lần nữa, sau đó liền bước chân lên đường về nhà.
“Phù”
Hứa Cảnh Minh về tới lãnh địa của mình.
Mảnh lãnh địa này chỉ có “sao Nguyên Sơ Hắc Ám” cùng mặt đất mênh mông, ngay cả một cái cây đều không có, thậm chí còn nhỏ hơn nhiều so với lãnh địa di tích của Lưu Ngọc Phong.
Một cái lãnh địa Truyền Thuyết Vũ Trụ, nhỏ đến thương cảm.
“Của ta đây mới là lãnh địa nhỏ nhất đi” Hứa Cảnh Minh cười cười, vung tay lên rồi ném ra một phần da thú cất giữ số lượng lớn “Đồ chơi” kia.
Tấm da thú rơi vào mặt đất liền tự nhiên tách ra, ẩn giấu sâu trong lòng đất tại lãnh địa này.
“Thu hoạch lần này quá kinh người, thế nên mình cũng không thể mang về vũ trụ quê hương. Vì một khi bại lộ, nói không chừng sẽ thu hút một đám sinh mệnh Cao Duy đến tranh đoạt”
Hứa Cảnh Minh biết thủ đoạn nhìn trộm của sinh mệnh Cao Duy cao minh cỡ nào, lực hấp dẫz của Bát Phương Đồ rất kinh người.
“Lãnh địa của mình vẫn là nơi an toàn nhất.
Hứa Cảnh Minh lại lật ra quyển Bát Phương Đồ trong tay một lần nữa.
Ngay khi lật ra, hắn điều động một sợi lực lượng Tâm Giới bay vào bên trong sách, hóa thành một bản phân thân Hứa Cảnh Minh ở bên trong thế giới của sách…
Thế giới ở bên trong quyển Bát Phương Đồ bao gồm tám tầng không gian, đây là do Vũ Hỏa Quân chuyên môn tạo nên.
Lực lượng Tâm Giới tạo dựng phân thân của Hứa Cảnh Minh, giờ phút này ngay tại không gian tầng thứ nhất. Không gian tầng thứ nhất có quy tắc vận chuyển trong vô hình.
“Ta… ta quay về lúc còn bé?” Hứa Cảnh Minh phát hiện chính mình biến thành bộ dáng lúc năm sáu tuổi, nề nếp ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, ôm một một trái táo mà gặm, nhìn tiết mục bên trên quang ảnh khổng lồ.
Hứa Cảnh Minh ôm quả táo lớn, cũng nhìn thấy trong phòng bếp, người mẹ đang trong bếp làm bữa sáng.
“Sáng sớm liền ra ngoài luyện võ, việc trong nhà cái gì đều không làm” Mẹ cằn nhằn.
“Vợ ơi, ta về rồi” Cha Hứa đẩy cửa vào, mang theo túi nhựa, cười tủm tỉm nhìn thấy Hứa Cảnh Minh ngồi ở đằng kia: “Cảnh Minh, mau tới đây, nhìn xem ta mua cái gì?”
“Nhiều bánh bao như vậy?” Hứa Cảnh Minh ôm quả táo lớn mới ăn được nửa, hưng phấn mà hấp tấp chạy tới, đem quả táo thả qua một bên trên bàn, liền trực tiếp đưa tay vào trong túi cầm lên một cái bánh bao.
“Ba cái bánh bao nhỏ” Hứa Cảnh Minh càng đắc ý bắt đầu ăn.
“Các ngươi hai người liền chỉ thích ăn bánh bao, ta đều làm xong bữa sáng rồi. Mẹ nói rồi bắt đầu bưng cháo rau lên bàn ăn.
“Ha ha, ta ưa thích từ nhỏ, Cảnh Minh là con của ta, tự nhiên cũng ưa thích Cha Hứa cười to, vuốt vuốt Hứa Cảnh Minh cái đầu nhỏ, tóc bị xoa rối bời.
Hứa Cảnh Minh ghét bỏ liếc mắt nhìn cha, lại tiếp tục ăn.
Hết thảy đang tiến hành.
Ý thức của chính Hứa Cảnh Minh lại chỉ có thể cảm nhận mọi thứ.
“Là chuyện khi ta còn nhỏ” Hứa Cảnh Minh nhìn xem hết thảy trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt nhộn nhạo vui vẻ .
Chính mình từng sống trong một gia đình rất hạnh phúc, cha mẹ rất ân ái, cũng đối xử với mình rất tốt…
1216 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận