Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 174: Đánh bại tôi đi! (2)

Trương Thanh gật đầu: “Nhưng tôi cảm thấy… bọn họ vẫn không phải đối thủ của huấn luyện viên Liễu Hải.”
“Cô nghĩ đội lão niên Liễu Hải sẽ giành chiến thắng sao?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hỏi.
“Đúng vậy.”
Trương Thanh gật đầu, cô không thể quên được cảm giác tuyệt vọng khi mình đối mặt với Liễu Hải. Cho dù cô có dốc toàn lực để phô bày Song Kiếm Chi Thuật, Liễu Hải vẫn chặn được tất cả chiêu thức chỉ với một thanh đao, hơn nữa, ông ta cũng chỉ cần thi triển một quyền duy nhất là có thể giết chết cô. Cảm giác áp bức lúc ấy… chính là một minh chứng cho sự chênh lệch trình độ quá lớn.
“Huấn luyện viên Lôi Vân Phóng, còn anh thì sao?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hỏi.
“Hứa Cảnh Minh và Vương Di phối hợp lại đã đánh bại tôi.”
Lôi Vân Phóng nói: “Khi đang giao đấu với cao thủ cấp cao như Hứa Cảnh Minh, vẫn còn một Vương Di âm thầm nhắm bắn sau lưng. Cảm giác ngàn cân treo sợi tóc khi ấy, người nào đã trải qua thì đều biết.”
Lưu Hâm mỉm cười: “Sư phụ Lôi Vân Phóng đã lãnh hội rất sâu sắc.”
“Tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Lôi Vân Phóng gật đầu: “Tôi không nghĩ Liễu Hải có thể đối phó với hai người này một cách dễ dàng. Nhưng… tôi vẫn cảm thấy đội của Liễu Hải sẽ giành chiến thắng.”
“Huấn luyện viên Lôi Vân Phóng cũng cho rằng đội của Liễu Hải sẽ giành chiến thắng sao?”
Người dẫn chương trình hỏi.
Hai khách mời đều chọn cùng một đội?
Đúng là không thú vị.
Phải chọn đội khác nhau mới có chủ đề để bàn luận.
“Chờ đến khi Liễu Hải xuất thủ, cô sẽ biết tại sao tôi lại chọn ông ấy.”
Lôi Vân Phóng nói: “Chúng ta hãy chờ xem, liệu Hứa Cảnh Minh và Vương Di có thể ép buộc Liễu Hải thể hiện ra mấy phần sức mạnh.”
“Hả?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hỏi: “Trong trận đấu bán kết giữa Liễu Hải và huấn luyện viên Trương Thanh đây, anh cho rằng ông ta đã thể hiện mấy phần sức mạnh?”
“Tôi không biết.”
Lôi Vân Phóng không nói thêm nữa: “Tôi chỉ biết rằng ông ấy đang là người mạnh nhất thế giới. ”


Trong lúc các khách mời đang thảo luận với nhau thì thời gian đang tiến gần đến mốc 0 giờ.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm đột nhiên thông báo: “Bây giờ đã là 0 giờ ngày 6 tháng 9, số lượng khán giả tham gia vào phòng phát sóng trực tiếp cũng đã đạt kỷ lục mới, 1,158 tỷ người. Mọi người hãy cùng chào đón sự xuất hiện của hai đội trong trận chung kết!”
Mười hai thành viên của đội lão niên Liễu Hải và chiến đội Lê Mộc xuất hiện trên sân khấu.
Đội lão niên Liễu Hải bao gồm Liễu Hải, Điền Nhất Khúc, Chu Phàm, Hứa Hồng, Đới Thông Đạt và thành viên dự bị Khâu Dũng. Ở phía đối diện là chiến đội Lê Mộc bao gồm Hứa Cảnh Minh, Vương Di, Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn và thành viên dự bị Lê Miểu Miểu.
“Ôi.”
“Miểu Miểu vô địch!”
“Chị Di cố lên!”
“Liễu Hải là số một thế giới!”
Vô số tiếng reo hò nổ ra, âm thanh kinh người vang lên, tạo ra khí thế long trời nở đất,. Đoàn đặc phái viên của liên minh Trái Đất có chút ngạc nhiên, đặc phái Nhật Bản quay đầu nhìn về lượng người đang ngồi trên khán đài, cười nói: “Có rất nhiều khán giả ở đây đều là người Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc thích cao thủ Trung Quốc là chuyện rất bình thường.”
Cục trưởng Chu nói.
……
Hai đội ngồi ngoài cùng hai bên trái phải của sân khấu.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn đội trưởng Liễu Hải, bắt chuyện với âm thanh hứng thú: “Tôi biết một bí mật, có ba người trong đội lão niên Liễu Hải là thầy dạy võ của đội trưởng Hứa Cảnh Minh của chiến đội Lê Mộc.”
Liễu Hải gật gật đầu, sau đó nhìn sang Hứa Hồng ngồi bên cạnh.
Hứa Hồng nói: “Đới Thông Đạt và tôi là sư phụ của Cảnh Minh khi hắn còn nhỏ, xem như là những người đặt nền móng cho nền tảng võ thuật của hắn. Khi Cảnh Minh vào đại học và tham gia vào đội tuyển quốc gia, đội trưởng Liễu Hải cũng trở thành huấn luyện viên của hắn.”
“Khi giao đấu với ba người thầy của mình, liệu Hứa Cảnh Minh có nể tình mà nương tay hay không đây?”
Lưu Hâm nhìn Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh nhìn Vương Di bên cạnh, Vương Di nói: “Đội chúng tôi đã phân công rõ ràng từ trước, tôi sẽ đối phó với hai người thầy hồi bé của đội trưởng.”
“Đứa nhỏ này.”
Hứa Hồng cười.
“Để Thần Tiễn Thủ đối phó với chúng ta sao?”
Đới Thông Đạt tức giận trừng mắt, Thần Tiễn Thủ cấp ba của chiến đội Lê Mộc cũng nhìn chằm chằm với ông ta, trong lòng Đới Thông Đạt có chút tuyệt vọng.
Hứa Cảnh Minh im lặng.
Một khi chiến đấu là phải cố hết sức giành chiến thắng, nên hắn sẽ để chị Di ra tay loại ba và thầy Đới trước.
“Huấn luyện viên Liễu Hải, anh hãy nói một câu với đội đối thủ đi.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn thời gian rồi nói.
Liễu Hải gật đầu, nhìn về đội Hứa Cảnh Minh, cười nói: “Cách tốt nhất để thể hiện hết sức mạnh của mình và tôn trọng tôi là vượt qua và đánh bại được tôi. Vì vậy, tôi rất mong chờ tới lúc các cậu có thể đánh bại tôi.”
“Cảnh Minh, anh có muốn nói gì với đội đối phương không?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hỏi.
“Tôi cũng rất mong được đánh bại các thầy.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Liễu Hải, hắn định dùng Bát Cực Nhất Mạch mà hắn am hiểu nhất để đấu lại Thái Cực Quyền của sư phụ.
“Được rồi, mời hai đội tiến vào không gian chiến đấu.”
Người chủ trì Lưu Hâm nhắc nhở.
Đội lão niên Liễu Hải và chiến đội Lê Mộc lập tức đứng dậy, tay nhấn vào thông báo trước mặt để đi đến khu vực chuẩn bị trong không gian chiến đấu.


Sau khi chọn xong vũ khí và trang bị, mười thành viên của cả hai đội biến mắt rồi xuất hiện tại bản đồ rừng núi.
Trận chung kết chính thức bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận