Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1059: (Phần 8) Bảy trăm năm dài đằng đẵng (1)

Tiểu Cửu đã ngậm miệng, không đáp lại lời nào.
Hứa Cảnh Minh rơi vào trầm mặc, nhìn vào “thương pháp ngôi sao Nguyên Sơ Hắc Ám” hiện trên vách tường, lẩm bẩm: “Hứa Cảnh Minh mình cũng quá cẩn thận rồi, còn sợ rằng bản thân sẽ hãm hại người nhà trong lúc điên cuồng sao? Thế nhưng mình đang bị cầm tù mà, làm gì có cách nào liên lạc với bên ngoài, thế thì làm sao có thể gây tổn thương đến người khác được chứ?”
“Hứa Cảnh Minh à Hứa Cảnh Minh, ngươi cấm ta trả lời thư từ của người nhà cũng được thôi, nhưng cũng phải để cho ta đọc thư chứ! Ta không thể nào làm hại con gái ngươi đâu chứ…”
“Lần sau vượt qua được ‘bài kiểm tra mức độ tỉnh táo’, thì mình nhất định phải sửa lại sự sắp xếp này mới được.”
Hứa Cảnh Minh duỗi tay ra, điều động nguyên lực vũ trụ ngưng tụ thành ngân thương, lập tức bắt đầu thi triển thương pháp.
...
“Chủ nhân, con gái của ngươi gửi thư tới.”
Không biết bây giờ đã là năm nào, nhà tù Thời Không vẫn cô quạnh như mọi khi, Tiểu Cửu lại nhắc nhở Hứa Cảnh Minh một lần nữa.
“Ồ.”
Hứa Cảnh Minh tóc tai bờm xờm đang ngồi khoanh chân tại chỗ, vận dụng lực lượng tâm linh để quan sát ngôi sao Nguyên Sơ xa xôi trong không gian Cao Duy.
Đây có thể được xem là “phong cảnh” duy nhất trong nhà tù Thời Không.
“Chủ nhân, ngài nên rèn luyện thương pháp thôi! Ngài cần phải vận dụng thương pháp để rèn luyện tâm linh và luyện hóa tạp chất, từ đó mau chóng tỉnh táo trở lại.” Tiểu Cửu nhắc nhở.
...
Rất nhiều năm nữa trôi qua.
“Mình là ai?”
Hứa Cảnh Minh ngẩn người trong nhà tù, đảo mắt nhìn xung quanh, cảm nhận một lượng lớn ký ức hỗn loạn va chạm với nhau ở trong đầu mình. Trong số những ký ức này, có một số là những trải nghiệm đau khổ của những sinh linh trong vũ trụ mà Hứa Cảnh Minh đã từng “dung nhập cảm thụ” trước đó, có một số đơn thuần là ảo tưởng của chính hắn.
“Mình là Dư Phương à? Không… Mình là người phục ma Ngô Minh? Mình còn có một người đồng hành là Thất thúc… Không đúng, đó là những trải nghiệm trong thế giới ảo, là giả! Mình là Ninh Vĩ chăng?”
Hứa Cảnh Minh đắm chìm trong những ký ức hỗn loạn khác nhau, không tài nào xác định được đâu là thật đâu là giả.
“Chủ nhân, ngài là Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh, ngài còn nhớ rõ không?” Tiểu Cửu hết sức lo lắng.
“Hứa Cảnh Minh?” Hứa Cảnh Minh thì thầm.
“Ngài là thiên tài nổi bật nhất đương thời của tộc đàn nhân loại, được chiêu mộ tới viện nghiên cứu Nguyên Sơ với danh hiệu là “Ngô Minh”.” Tiểu Cửu tiếp tục nói.
“Ồ?”
Hứa Cảnh Minh hiểu: “Ta hình như đã nhớ ra rồi.”
“Ngài có một người vợ tên là Lê Miểu Miểu, có một cô con gái tên là Hứa Lê Tinh! Ngài đã bắt đầu tiếp xúc thế giới ảo từ năm 29 tuổi…” Tiểu Cửu lập tức bổ sung thêm nhiều tin tức.
Hứa Cảnh Minh nghiêm túc lắng nghe.
“Tôi đã kể tại tất cả những sự kiện đã xảy ra trước khi ngài trở thành sinh mệnh Bản Nguyên.”
Tiểu Cửu nói: “Ngài có lẽ đã sắp xếp được những ký ức trong đầu rồi phải không?”
Hứa Cảnh Minh đột nhiên cười lạnh: “Ngươi bịa chuyện hay lắm! Ngươi định tranh thủ lúc ta đang hỗn loạn điên cuồng, để bắt đầu cài cắm những ký ức mới vào đầu ta, chỉ định một thân phận mới cho ta, đúng chứ?”
“Chủ nhân!” Tiểu Cửu hốt hoảng.
“Cho dù ngươi gọi ta là chủ nhân, thì cũng có thể đang lừa ta! Ngươi chính là trí tuệ nhân tạo của nhà ngục này đúng không?”
Hứa Cảnh Minh cười khẩy: “Trong thời điểm ký ức hỗn loạn như thế này, ta nhất quyết không tin lời nói của ngươi.”
“Hứa Cảnh Minh, ngài thậm chí còn không biết vợ và con gái của mình sao? Ngài vốn luôn quan tâm, lo lắng cho bọn họ kia mà.” Tiểu Cửu hỏi.
“Ta có vợ à? Có con gái à? Làm sao ta biết đó không phải là ký ức giả dối do ngươi bịa ra chứ?”
Hứa Cảnh Minh cười nhạo: “Ngươi ngậm miệng lại đi, đừng làm phiền ta.”
Ngay sau đó, hắn vươn tay phải ra, nhẹ nhàng cầm lấy cây ngân thương, tiếp tục luyện thương.
Trong những năm tháng vừa qua, hắn đều dành phần lớn thời gian mỗi ngày để luyện thương, từ đó hình thành thói quen luyện thương suốt một thời gian dài!
“Ôi, chủ nhân của ta.”
Tiểu Cửu thấy vậy, chỉ biết thở dài trong lòng: “Chờ đến khi chủ nhân tỉnh táo trở lại, mình có lẽ phải đề nghị ngài ấy sửa đổi luật lệ một chút. Chủ nhân ít nhất cũng nên thường xuyên đọc được thư từ của người nhà, như vậy thì mới có thể tăng cường ký ức của ngài ấy về bản thân. Nếu không, một khi ngài ấy hoàn toàn điên cuồng, không còn nhớ rõ bất kỳ điều kỳ, từ đó còn không chịu tu luyện thương pháp nữa thì tiêu.”
...
Hứa Cảnh Minh luyện thương suốt ngày suốt đêm, hắn đặt cả con tim vào thương pháp, hy vọng dung nạp luyện hóa ngôi sao Nguyên Sơ Hắc Ám.
Thời gian trôi qua, những tạp chất hỗn loạn trong tâm linh càng ngày càng ít đi, ký ức càng ngày càng ổn định, bản thân cũng càng ngày càng tỉnh táo hơn.
“Tiểu Cửu, ta muốn ‘bài kiểm tra mức độ tỉnh táo’.” Hứa Cảnh Minh mở miệng.
“Vâng, chủ nhân.”
‘Bài kiểm tra mức độ tỉnh táo’ nhanh chóng bày ra trước mắt, Hứa Cảnh Minh nhanh chóng đưa ra từng câu trả lời chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận