Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 89: Nút thắt cổ chai (1)

Lê Miểu Miểu kể lại sự tình một lần: “Cho nên, đội ngũ của sư huynh em còn đang thiếu một người .”
“Tôn Lạp là kẻ tiểu nhân như vậy sao?”
Sau khi nghe xong, Đới Hiểu Thanh tức giận nói: “Sư huynh đã huấn luyện thi đấu cùng hắn trong 20 ngày, còn là 20 ngày trong thế giới ảo! Thế mà hắn lại đột nhiên rời đội? Chẳng lẽ không thể chờ tới khi giải đấu cúp Hỏa Chủng kết thúc rồi mới ký với đội khác sao?”
“Người ta đã muốn làm như vậy, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
Lê Miểu Miểu lắc đầu: “Đội ngũ của sư huynh em đang muốn tìm một người đồng đội là Thần Tiễn Thủ, nếu như không có thì tìm một đấu sĩ cũng được. Đến lúc đó, năm đấu sĩ sẽ cùng nhau tham gia cuộc thi đấu.”
“Vẫn là có Thần Tiễn Thủ mới tốt, có một Thần Tiễn Thủ ở bên phía địch cứ nhìn chằm chằm, khả năng đánh cận chiến chỉ có thể phát huy được bảy phần, thậm chí không dám để lộ bất kỳ sơ hở nào.”
Đới Hiểu Thanh nghĩ nói: “Chị dâu có phải là muốn hỏi tình hình của chị Vương Di có phải không?”
“Nghe nói cô ấy vẫn chưa chọn được đội ngũ nào.”
Lê Miểu Miểu nói: “Em có biết cô ấy có ý định gì không? Vì sao vẫn chưa tham gia đội ngũ?”
“Chị Vương Di chính là….”
Đới Hiểu Thanh nghĩ nói: “Chị cũng biết đấy, chị Vương Di chính là quán quân bắn cung ba năm liên tiếp của thế vận hội Olympic. Chị ấy cũng là một trong ba người có độ nhân khí tốt nhất trên nền tảng quan sát chiến đấu! Thu nhập từ tiền thưởng của chị ấy rất cao, căn bản không thiếu tiền.”
Lê Miểu Miểu nghe ra được, nếu muốn mời Vương Di, cô nhất định phải hiểu được tâm tư của cô ấy.
“Chị Vương Di vẫn đang cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình.”
Đới Hiểu Thanh nói: “Chị ấy vẫn muốn theo đuổi kỹ thuật bắn tên mạnh nhất! Em với chị ấy cũng thường xuyên thảo luận với nhau.. Em là một sát thủ mà, nên sẽ tập trung rèn luyện tuyệt kỹ ám sát, còn chị ấy luyện tập kỹ thuật bắn tên ở cự ly gần. Xét ở phương diện rèn luyện kỹ thuật bắn tên, chị ấy quả thật rất điên cuồng.”
“Sư huynh của em cũng giống vậy…”
Lê Miểu Miểu nhìn trên trang bạn tốt: “Em xem, sư huynh em lại chạy tới tháp Tinh Không để khổ luyện rồi, anh ấy còn không thèm tham gia phát sóng trực tiếp.”
“Chị Vương Di vẫn thoải mái phát sóng trực tiếp.”
Đới Hiểu Thanh cười nói: “Chị Vương Di từng nói, khi phát sóng trực tiếp, được mọi người chăm chú theo dõi, trạng thái tinh thần của chị ấy sẽ trở nên tập trung và cuồng nhiệt hơn, có thể phát huy rất tốt.”
“Cô ấy không cần tiền, chỉ theo đuổi kỹ thuật bắn tên mạnh nhất sao?”
Lê Miểu Miểu suy tư nói: “Vì sao cô ấy lại không tham gia bất kỳ chiến đội nào đó?”
“Có lẽ là do không tìm được chiến đội phù hợp.”
Đới Hiểu Thanh nói: “Em cũng không rõ ý định của chị Vương Di cho lắm. Trước hết, em sẽ đi tìm hiểu ý định của chị ấy, khi nào biết được rõ ràng, em sẽ lập tức báo cho chị.”
“Hiểu Thanh, làm phiền em quá.”
Lê Miểu Miểu nói.
“Chuyện của chị với sư huynh cũng chính là chuyện của em. Em mà làm việc, chị cứ yên tâm.”
Đới Hiểu Thanh vui cười nói: “Bây giờ em sẽ đi tìm chị Vương Di nói chuyện.”


Tầng thứ ba của tháp Tinh Không, trung tâm rừng mưa nhiệt đới.
Hứa Cảnh Minh vẫn như thường lệ tới đây, cùng đàn hổ đánh nhau.
“Rống ~~~”
Sáu con mãnh hổ lớn vây công Hứa Cảnh Minh, thân thủ hiện giờ của hắn đã trở nên linh hoạt hơn, thương pháp nhanh hơn, kỹ năng phòng thủ cũng hoàn mỹ hơn. Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh vẫn có chút chật vật khi đối mặt với sự vây công của sáu con mãnh hổ như trước.
Ngay khoảnh khắc thân thể biến ảo, ngân thương trong tay đâm ra một nhát, dứt khoát cắm vào cổ của một con mãnh hổ, sau đó hắn rút cây thương ngay tức khắc để kịp thời né tránh một con mãnh hổ khác đang bổ nhào đến.
Cổ của con mãnh hổ kia xuất hiện một lỗ thủng tràn máu, sau đó nó hóa thành hư ảo rồi biến mất.
Ngay khi một con hổ vừa chết, ba con hổ khác ở đằng xa từ từ đến gần, vóc dáng của chúng còn lớn hơn nữa.
Hứa Cảnh Minh chỉ có thể dốc toàn lực để ứng phó.
Sau một hồi lâu.
“Phốc.”
Hứa Cảnh Minh mắc phải sai lầm, móng vuốt của con hổ liền xẹt qua lưng hắn.
“Lần này tổng cộng giết được sáu con mãnh hổ, vẫn chưa đủ tư cách để Hổ Vương ra tay.”
Thân thể Hứa Cảnh Minh hóa thành hư ảo, biến mất tại tầng thứ ba của Tháp Tinh Không.
Bên dưới Tháp Tinh Không.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn tấm bảng khổng lồ dưới trời đêm. Trên đó chỉ có sáu cái tên!
“Thế giới ảo mở ra được một tháng, nhưng thế giới cũng chỉ có sáu người xuất hiện trong danh sách này.”
Hứa Cảnh Minh nói thầm: “Tầng thứ ba của Tháp Tinh Không, quả thật rất khó. Thảo nào Liên Minh Trái Đất không giới hạn thời gian thực hiện nhiệm vụ, còn trao thưởng cho một trăm cái tên dẫn đầu.”
Nhìn thấy sáu cái tên kia, Hứa Cảnh Minh tràn ngập khát vọng.
Hạng nhất toàn thế giới: Liễu Hải (nước Hạ)
Hạng hai toàn thế giới: Tiger Fussen (Liên Bang Hoa Kỳ)
Hạng ba toàn thế giới: Alan Emelianko (Vương Quốc Rakshasa)
Hạng tư toàn thế giới: Tiano Syre (Botswana)
Hạng năm toàn thế giới: Lôi Vân Phóng (nước Hạ)
Hạng sáu toàn thế giới: Que Saint Mills (Liên Bang Hoa Kỳ)
“Trong sáu người này, Sư phụ Liễu Hải của mình là người lớn tuổi nhất, 74 tuổi.”
Hứa Cảnh Minh yên lặng nói: “Ngoại trừ Tiano, thì năm người còn lại đã hơn bốn mươi tuổi, tất cả bọn họ đều công thành danh toại từ lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận