Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 193: (Phần 2) Những ngày cuối đời của “Hiên” (2)

Lúc này, người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm phất tay, lực đòn bẩy này trực tiếp đánh ông già và phi thuyền vũ trụ đi hàng tỷ dặm.
“Dịch chuyển không gian?”
Phần hồn của Hứa Cảnh Minh cảm nhận được, vô cùng kinh hãi: “Không chỉ phi thuyền vũ trụ ,mới có thể dịch chuyển trong không gian, mà sức mạnh của người này cũng làm được ư?”
Mặc dù biết người mình nhập hồn là một truyền thuyết.
Nhưng mà điều này thực sự quá sức tưởng tượng.
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm nói thầm: “Ta có an bài, nhưng đến khi nền văn minh quê hương lâm vào tuyệt cảnh, sự an bài đó mới được kích hoạt. Nếu như các ngươi thật sự rơi vào tình cảnh đó thì ta sẽ rất thất vọng.”
“Trận chiến cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh, ta hy vọng có thể tiến hóa, đạt tới cảnh giới cao nhất của con người.”
Ánh mắt của người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ sẫm nóng lên.
Ông ta đứng dậy, đưa tay ra, trên tay xuất hiện một ngân thương.
Ngân thương dài ba thước hai, toàn thân màu đen, chỉ có mũi thương lóe lên tia ánh sáng đỏ.
Đứng trên bình nguyên nơi đỉnh núi, người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm bắt đầu luyện thương pháp.
“Đã đến lúc luyện thương pháp.”
Hứa Cảnh Minh lập tức cẩn thận cảm nhận, ghi nhớ từng bước, không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì.
Ở trạng thái nhập hồn, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, mỗi chiêu thức dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ sẫm luyện thương không quá nhanh, tuy chiêu thức nhìn sơ qua khá đơn giản, nhưng Hứa Cảnh Minh cảm nhận được mỗi nhát thương chém ra đều thúc đẩy toàn bộ sức mạnh tồn tại trong thân thể đáng sợ này, đồng thời cũng huy động sức mạnh to lớn tồn tại trong vũ trụ, ngoài ra sức mạnh hàng trăm triệu dặm bên ngoài hành tinh cũng được huy động.
Nếu thân thể của ông ta là một, ngoại lực chính là mười ngàn.
Với sự chỉ huy độc lập của ngoại lực, sự thống nhất hoàn hảo, thi triển thương pháp, tất cả sức mạnh đều ngưng tụ trên một thanh ngân thương.
Nhìn như xung quanh rất yên tĩnh, gió vẫn thổi nhẹ, không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào từ thanh ngân thương.
Nhưng Hứa Cảnh Minh có thể nhận thức rõ ràng.
Một khi sức mạnh của thanh ngân thương này bùng nổ, dù chỉ một chút cũng đủ để xuyên thủng hành tinh này, chỉ cần bùng nổ một chút thôi cũng khiến toàn bộ hành tinh vỡ vụn như một món đồ chơi.
“Đáng sợ vậy sao?”
Hứa Cảnh Minh sợ hãi: “Đây là sức mạnh mà một cá nhân đạt tới có thể đạt tới sao?”
“Hơn nữa, đoạn đối thoại trước đó, ông ta hẳn là nghị viên của Liên minh Vũ trụ Nhân loại?”
Hứa Cảnh Minh ghi nhớ kỹ bộ thương pháp này, bản chất có vẻ tĩnh lặng, nhưng dường như có một ngọn lửa niết bàn vẫn luôn nhen nhóm, chuẩn bị cho khoảnh khắc bùng nổ.
Luyện thương pháp ba lần.
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm thu hồi ngân thương, ngồi trên mặt đất, thần sắc như hư vô, không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, tinh thần chập chờn không ngừng lan tràn ra xung quanh, càng lúc càng rộng.
Hứa Cảnh Minh cảm giác được sự khuếch tán của tinh thần quét quanh hành tinh, thậm chí còn lướt qua hằng tinh khổng lồ ở phía xa, dần dần lan ra gần như toàn bộ hệ hằng tinh nơi hằng tinh này tọa lạc, đạt tới cực hạn của nó.
Một người không có bất kỳ dao động tư duy nào, cả người yên lặng như thiên thể các vì sao, chỉ tự nhiên phát ra dao động tinh thần.
Trạng thái này khiến Hứa Cảnh Minh hoàn toàn rung động, hắn cố gắng nhớ kỹ trạng thái tại thời điểm này.
Cứ ngồi trên mặt đất, không biết đã qua bao lâu, nhân vật huyền thoại trong vũ trụ tên “Hiên” cũng không có động tĩnh gì, cuối cùng – tại một khắc nào đó, ông ta mở mắt ra. Vốn trời đang mưa tầm tã bỗng dưng tạnh, mây tan ra.
“Ông tới rồi.”
Hiên lộ ra ý cười.
“Tới rồi.”
Một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp kim loại bước qua khoảng không, xuất hiện giữa không trung bên cạnh bình nguyên trên đỉnh núi, nhìn Hiên.
“Cảm ơn ông đã giúp ta trong trận chiến cuối cùng.”
Hiên mỉm cười: “Trận thực chiến là trận đánh cuối đời ta, có thể ta sẽ chết. Ta đang ở đoạn cuối đời, không bận tâm gì nữa, nhưng ông vẫn sẵn lòng tới, ta rất cảm kích.”
Người đàn ông cường tráng cao khoảng năm thước, da nâu, đầu trọc, đứng đó như một thiên thể làm biến dạng không gian và thời gian.
“Chính vì vậy mà ta mới mặc bộ giáp này, sợ bị người ta đánh chết.”
Tráng sĩ mỉm cười nói.
“Đi thôi, đến rìa của hệ hằng tinh này chiến đấu. Đây là hành tinh yêu thích của ta, ta không muốn nó bị hủy hoại.”
Hiên nói.
Hai người cùng nhau rời khỏi hành tinh, từng bước sử dụng sức mạnh to lớn tồn tại khắp nơi trong vũ trụ để vượt qua một khoảng cách dài, bỏ các hành tinh ở lại phía sau.
“Chân không không có sức uy hiếp gì đối với họ, họ còn có thể hấp thụ các loại tia một cách tự nhiên.”
Hứa Cảnh Minh có thể cảm nhận được, như thể một người bình thường đang đi trên đường bị ánh mặt trời chiếu vào người, đây chính là cảm giác đi bộ trong không gian.
Với sự trợ giúp của sức mạnh to lớn, việc hai người đi dạo nhìn đơn giản như người bình thường bước đi trong gió.
Sau khi đi bộ một hồi, cả hai đã đến rìa ngoài cùng của hệ hằng tinh, lúc này có cảm giác như các “hằng tinh” rất nhỏ, ánh sáng cũng yếu ớt.
Hai người nhìn nhau.
Hiên duỗi tay, ngân thương màu đen hiện ra.
Tráng sĩ mặc áo giáp giơ hai tay ra, một tay là chiếc khiến lớn, một tay là đại chùy.
Cả hai đều đã sớm chuẩn bị cho trận chiến này, đây có thể là cơ hội lớn nhất trong đời để họ đột phá cấp bậc.
“Bùm.”
Hai người không nói gì nhiều, chỉ cùng nhau ra chiêu, từng chiêu đều đánh vào chỗ hiểm, có thể giết đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận