Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 155: Hổ Vương (1)

Trong sân luyện võ ở không gian cá nhân, Hứa Cảnh Minh cẩn thận luyện [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp], cả người hắn giống như một con rồng, có lúc lên cao, có lúc hạ xuống, có lúc ung dung, có lúc cuồng bạo…
Luyện xong [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp] một lần, Hứa Cảnh Minh lại mở bảng lực chiến cá nhân, khẽ ấn: “Phương pháp tiến hóa của mình đã tăng đến cực hạn.”
Gen Tiến Hóa Pháp: [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp]
Thân thể: 195
Kỹ năng: Thương pháp (cấp ba: 46%), bộ pháp (cấp ba: 5%), khiên pháp (cấp ba: 32%)
Cơ sở chiến lực: 4680
Thực chiến tăng thêm: 40%
Chiến lực: 6552
“Hôm nay mình đã luyện tập phương pháp tiến hóa hơn hai mươi lần, càng ngày độ khó càng tăng lên.”
Hứa Cảnh Minh nhìn vào bảng lực chiến cá nhân, nghĩ thầm trong bụng: “Tố chất thân thể so với lúc rạng sáng đã tăng thêm năm điểm, để mình xem lần này có thể vượt qua không.”
Vụt!
Hắn đi đến không gian nhiệm vụ một lần nữa, hóa thành luồng sáng đáp xuống tháp Tinh Không.
“Hôm nay mình đã thử bốn lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Nếu dựa vào thương pháp hiện tại, mình vẫn chưa thể cầm cự được trước đòn tấn công của Hổ Vương. Nếu sử dụng khiên pháp thì mình có thể trụ lại lâu hơn, nhưng độ sát thương khi so với thể chất Hổ Vương….. thì rõ ràng là vô dụng.”
Hứa Cảnh Minh cũng đau đầu.
Thể chất của Hổ Vương quá khủng khiếp, sức mạnh, tốc độ hay sự linh hoạt của nó đều vượt trội hơn Hứa Cảnh Minh rất nhiều. Cho dù lực bạo phát của Khiên Pháp Bát Cực có mạnh đến đâu… cũng chỉ khiến cho Hổ Vương chảy một ít máu mũi, ngoài ra không còn vết thương nào khác.
Ngân thương có thể làm tổn thương Hổ Vương! Nhưng móng vuốt của Hổ Vương rất mạnh, Hứa Cảnh Minh hoàn toàn không áp chế được.
“Lúc trước, sư phụ phối hợp khiên đao, một tay cầm khiên để phòng thủ nhằm kéo dài thời gian, tay còn lại cầm đao nhưng cũng không thể tấn công vào điểm yếu của Hổ Vương, chỉ khiến Hổ Vương có thêm nhiều vết thương. Sau một thời gian, vết thương của Hổ Vương ngày càng nặng, sức mạnh cũng giảm sút… Lúc ấy sư phụ mới có thể giết chết Hổ Vương.”
“Nhưng mình không thể nào bắt chước sư phụ, phong cách chiến đấu của mình và ngài ấy rất khác nhau. Biện pháp hiệu quả nhất với mình là dùng thương.”
Hứa Cảnh Minh hiểu rõ điều này.
Ít nhất thì ngân thương của hắn có thể phá vỡ vòng vây! Uy hiếp được Hổ Vương!
“Khó trách, mặc dù tháp Tinh Không đã mở cửa hơn một tháng, nhưng mới chỉ có sáu người trong số các cao thủ khắp thế giới có thể vượt qua được.”
Càng tiến gần tới chiến thắng, hắn càng hiểu rõ một điều, để có thể vượt đích dễ dàng.
Hứa Cảnh Minh lại đi tới tháp Tinh Không lần nữa, môi trường rừng mưa nhiệt đới quen thuộc hiện lên trước mắt, bầu không khí u ám ẩm ướt, cây cỏ mọc um tùm xung quanh. Hứa Cảnh Minh mặc áo giáp hạng nhẹ, cầm một cây ngân thương trong tay, đôi mắt quan sát xung quanh.
Lỗ tai khẽ động, Hứa Cảnh Minh nghe được một âm thanh rất khẽ, hắn lập tức nhìn về phía phát ra động tĩnh. Một đôi mắt màu vàng sẫm đang nhìn chằm chằm hắn từ trong bóng tối.
“Con mèo lớn này, đừng lẩn trốn nữa.”
Hứa Cảnh Minh cũng đã quen đường thuộc lối, hắn trực tiếp cầm thương phóng về phía trước, con hổ núp ở đó có cảm giác mình bị mạo phạm, nên lập tức lao ra ngoài.
Cả hai đối diện nhau.
Hứa Cảnh Minh bước lên một chút, dáng vẻ linh hoạt, phóng ra ngân thương, ngay sau khi rút thương về thì tiếp tục di chuyển chứ không đứng nguyên một chỗ.
Phụt!
Con hổ trúng nhiều vết thương chí mạng ở cổ, nó dần biến thành ảo ảnh và biến mất.
Sau khi thân thể mạnh lên về mọi mặt, kỹ năng dùng thương và các phương diện khác đều tăng lên, con hổ bình thường ở tầng thứ ba không còn là mối uy hiếp đối với Hứa Cảnh Minh nữa.
“Gầm—”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, một bầy hổ dữ tợn nhảy ra từ mọi hướng rồi vây quanh Hứa Cảnh Minh, trong đó con hổ to nhất chính là Hổ Vương. Nó giống như một cây cột lớn đầy lông, đầu của nó cũng vô cùng to lớn, thể trạng của nó quá khủng khiếp, những đòn tấn công mạnh đều vô ích đối với nó.
“Các bạn nhỏ, mau biến đi, đừng chậm trễ, ta phải đối phó với Hổ Vương.”
Hứa Cảnh Minh cầm ngân thương lao tới.
Ngay lập tức cả sáu con hổ gầm lớn rồi lao lên.
Phù phù phù!
Bộ pháp của Hứa Cảnh Minh biến đổi, ngân thương hóa thành ảo ảnh, đâm chết ba con hổ trong nháy mắt. Ba con hổ còn lại đều giật mình nhảy lên để né tránh, lúc này lại có thêm nhiều con hổ lao tới.
“Ha ha… Sau khi đột phá bộ pháp, đúng là sức uy hiếp của những con hổ bình thường này ít hơn nhiều.”
Dù sao Hứa Cảnh Minh cũng là người thường, thân hình của hắn khá nhỏ bé khi so với những con hổ hung dữ kia. Hắn dựa vào bộ pháp của mình đểluồn lách qua lại, những con hổ hung dữ rất khó tạo thành một vòng vây hoàn hảo. Bởi vì thế, Hứa Cảnh Minh chỉ cần đối phó với hai hoặc ba con hổ hung dữ cùng một lúc.
Dùng ngân thương để chém giết sẽ nhanh hơn rất nhiều so với dùng đao kiếm.
Sau khi Hứa Cảnh Minh giết tổng cộng mười hai con hổ, Hổ Vương đang âm thầm quan sát rồi gầm nhẹ, sau đó lại lao ra ngoài, những con hổ khác ngoan ngoãn phối hợp với Hổ Vương.
Nét mặt của Hứa Cảnh Minh hơi thay đổi.
“Vù vù.”
Hứa Cảnh Minh né ra phía sau những con hổ khác, hoàn toàn không đánh lại Hổ Vương.
Hổ Vương gầm thét, nhưng thân thể Hứa Cảnh Minh nhỏ hơn, lại nhanh nhẹn, hắn luồn lách qua lại, phóng thương, liên tục giết chết những con hổ bình thường. Những con hổ còn lại… cũng được Hứa Cảnh Minh lợi dụng để ngăn chặn Hổ Vương.
Hứa Cảnh Minh thi triển bộ pháp để đánh bại hổ, vì sư phụ Liễu Hải dùng đao nên cần tiến sát lại! Còn Hứa Cảnh Minh sử dụng ngân thương, nên dễ hơn sư phụ.
Trong vòng chưa đầy năm phút, số hổ còn sống chỉ còn gần mười con, Hổ Vương cuối cùng gầm lên một tiếng, tất cả những con hổ còn lại đều rút lui.
“Một đấu một.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Hổ Vương.
Không có cách nào khác!
Vì nếu như quá kiêu ngạo, vừa đối phó với Hổ Vương vừa đấu lại vòng vây mãnh hổ, chắc chắn hắn không trụ nổi mười giây.
Nhưng giờ thì không phải lo lắng, một đấu một với Hổ Vương, hắn có thể chiến đấu lâu chút.
“Gầm.”
Hổ Vương bổ nhào về phía trước, gió tanh đập vào mặt, hai móng vuốt to lớn, mỗi cái so với khiên của Hứa Cảnh Minh đều lớn hơn rất nhiều.
Thân hình Hứa Cảnh Minh lóe lên, trốn ở sau một cái cây lớn, nhanh chóng đâm một cái.
Vuốt hổ khổng lồ linh hoạt đập xuống trúng vào thương của Hứa Cảnh Minh phát ra tiếng leng keng, thương của Hứa Cảnh Minh ngay lập tức bị bắn ra.
Lúc này, Hổ Vương nhảy tới gần, thân hình Hứa Cảnh Minh lại lóe lên, ngân thương nhằm vào cổ Hổ Vương mà đâm tới, Hổ Vương khẽ nhấc chân trước đập mũi thương bay đi, móng vuốt còn lại linh hoạt vồ lấy Hứa Cảnh Minh.
“Bang.”
Vừa phải rút thương lại vừa phải phòng thủ, cú va chạm mạnh khiến Hứa Cảnh Minh lập tức lộn nhào, hắn đạp chân vào một thân cây to để tạo đà, bật người ra xa ở giữa không trung.
Hổ Vương vọt tới, phóng qua giữa không trung, tốc độ của nó ngày càng nhanh.
Hứa Cảnh Minh vô cùng chật vật.
Vì tốc độ hay linh hoạt đều yếu thế hơn, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể dựa vào môi trường xung quanh, những cây đại thụ và nhiều dây leo có tác dụng cản trở thân hình khổng lồ của Hổ Vương. Ngay cả khi Hổ Vương dùng móng vuốt chém gãy cây đại thụ thì cũng mất ít nhiều thời gian.
Một thương lại một thương.
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận