Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1051: (Phần 8) Hai sự lựa chọn (3)

“Đây chính là hiện trạng ô nhiễm Cao Duy.”
Hứa Cảnh Minh nói khẽ: “Không biết bắt đầu từ khi nào, chính tôi vẫn cho rằng mình rất tỉnh táo, nhưng nhận thức của tôi về thế giới, về luật pháp, về vạn vật, tất cả đều đang liên tục bị bóp méo.”
“Trước khi bị ô nhiễm, tất cả những gì tôi làm đương nhiên đều trong khuôn khổ pháp luật.”
“Sau khi bị ô nhiễm, tôi thỉnh thoảng sẽ lợi dụng kẽ hở của pháp luật, khiến người khác không thể bắt được tôi.”
“Còn bây giờ, tôi hoàn toàn không màng tới pháp luật nữa, tự đặt mình cao hơn pháp luật, thậm chí còn cho rằng mình đúng.”
Hứa Cảnh Minh hồi tưởng lại quá khứ: “Tính cách của tôi càng ngày càng thay đổi theo hướng tiêu cực… Nếu như còn tiếp tục thế này, tôi không biết mình sẽ biến thành thế nào.”
Ba người nhóm Xích Mông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn cứu được.” Phó đảo chủ Phạm Tất cười nói.
“Rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề của mình rồi.” Trấn thủ Bạch Ngục nói.
Phó viện trưởng Xích Mông cũng gật đầu nói: “Sư đệ, chúng tôi sẽ cho cậu hai sự lựa chọn. Một, chúng tôi khấu trừ một trăm triệu công lao của cậu, để cậu ý thức được lỗi lầm và không được tái phạm nữa. Hai, nếu như cậu không thể kiểm soát được bản thân, vẫn tiếp tục hành xử như trước đây, chúng tôi buộc phải cầm tù cậu!”
“Hai phương án, cậu chọn một cái đi.” Phó viện trưởng Xích Mông nói.
“Chọn một cái?”
Hứa Cảnh Minh cúi đầu, nói khẽ: “Tôi lênh đênh trong bể khổ, bị đau khổ tra tấn bất kể đêm ngày. Nếu như không cho tôi chọc trời khuấy nước, tôi nhất định sẽ phát điên.”
“Muốn tôi kiểm soát bản thân sao? Tôi không kiểm soát nổi!”
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu lên nhìn ba người trước mặt: “Tôi lựa chọn bị cầm tù!”
Nghe được câu này, ba người phó viện trưởng Xích Mông, phó đảo chủ Phạm Tất, trấn thủ Bạch Ngục đều sững sờ, bọn họ hoàn toàn không muốn ép buộc thiên tài nổi bật nhất của tộc đàn nhân loại tới đường cùng, chỉ muốn tạo áp lực để hắn chịu thay đổi.
Nhưng sự lựa chọn của Hứa Cảnh Minh thật khiến bọn họ đau đầu.
“Cậu không khống chế nổi bản thân sao?” Phó viện trưởng Xích Mông nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Tôi thực hành phương pháp mô phỏng, từ đó bị tác động bởi những cảm xúc bất thường là “tâm trạng đau khổ” của Chủ Nhân Hư Uyên, khiến cho trí nhớ cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.”
Hứa Cảnh Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi chủ động dấn thân vào bể khổ, chịu đựng sự tra tấn từ đủ loại cảm giác đau khổ, hòng lợi dụng chúng để hạ thấp mức độ ảnh hưởng của cảm xúc bất thường. Nhưng bởi vì chịu đựng quá nhiều tra tấn từ đủ loại đau khổ trong thời gian ngắn, tôi lại càng cần được giải tỏa nhiều hơn… Nếu không giải tỏa được, thì tôi có lẽ sẽ còn điên cuồng hơn.”
Nỗi đau khổ được tích lũy suốt cả cuộc đời của người khác, vậy mà Hứa Cảnh Minh lại trải nghiệm hết thảy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Chỉ xét từ điều này, thì có thể tưởng tượng ra mức độ tra tấn đau khổ tới nhường nào.
Hoàn thành nguyện vọng của người khác, chính là cách thức giải tỏa cảm xúc của hắn.
Giống như trong vụ án của Ninh Vi, hắn ta căm hận toàn bộ những kẻ đã giết chết người thân của mình, tàn phá quê hương của mình, thậm chí còn để cho nỗi căm hận này ngấm sâu vào tận linh hồn trong suốt quãng thời gian mấy trăm năm trời.
Hứa Cảnh Minh dung nhập vào Ninh Vi, đương nhiên cũng trải nghiệm toàn bộ nỗi đau khổ này. Nếu như hắn làm theo lý trí, tuân theo pháp luật mà buông tha hầu hết đám người đó, thì sẽ không biết trút bỏ cảm giác đau khổ này vào đâu.
Chỉ khi làm theo nguyện vọng của “Ninh Vi”, giết chết toàn bộ mục tiêu thù hận của đối phương, thì hắn mới có thể giải phóng cảm xúc ở mức triệt để nhất.
Dung nhập cảm nhận nỗi đau, thỏa mãn nguyện vọng khổ chủ là phương pháp để Hứa Cảnh Minh không nổi điên khi ở trong bể khổ.
Hiện tại, nhóm người phó viện trưởng Xích Mông lại mong muốn Hứa Cảnh Minh tự kiểm soát bản thân, hắn sao có thể làm được đây?
“Sư huynh.”
Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nhìn phó viện trưởng Xích Mông: “Tôi biết mọi người có lòng giúp đỡ tôi, nhưng một khi lực lượng tâm linh của tôi càng cường đại, thì cảm xúc bất thường ở trong ý thức tâm linh lại càng phát triển theo đó, khiến cho tình trạng ô nhiễm Cao Duy cũng trở nên càng nghiêm trọng. Hiện tại, tôi không khống chế nổi bản thân nữa.”
Ba người Xích Mông, Phạm Tất, Bạch Ngục trao đổi ánh mắt với nhau.
“Chúng tôi sẽ liên hệ với ba vị Chí Cao.” Phó viện trưởng Xích Mông nói.
Nếu muốn cầm tù Hứa Cảnh Minh, thì nhất định cần phải có sự đồng ý của ba vị Chí Cao.
“Được.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Thời gian trôi đi…
Ba người nhóm Xích Mông và Hứa Cảnh Minh vẫn đứng ngay trên đường phố, nhưng những người đi đường không hề va chạm vào bọn họ, cũng không hề nhìn thấy bọn họ.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
“Ba vị Chí Cao đã hồi âm rồi.” Ba người Xích Mông, Phạm Tất, Bạch Ngục đều nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Nếu cậu đã lựa chọn bị cầm tù, thì chứng tỏ cậu không còn khả năng kiểm soát bản thân nữa.”
Xích Mông lên tiếng: “Dựa theo quyết định của ba vị Chí Cao, cậu sẽ bị cầm tù vĩnh viễn. Cho tới khi nào nắm giữ được “lực lượng Tâm Giới”, thì cậu mới được thả tự do.”
“Nắm giữ lực lượng Tâm Giới?”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Được.”
Nguồn gốc của hiện tượng ô nhiễm này, chính là lực lượng của Chủ Nhân Hư Uyên.
Nếu như có thể nắm giữ được thứ lực lượng này, thì ô nhiễm sẽ không còn là ô nhiễm nữa.
“Trong thời gian bị cầm tù, cậu không được phép tiến vào mạng thế giới ảo, chỉ được phép liên hệ thư từ với bên ngoài với hạn mức mỗi năm một lần.” Xích Mông nói: “Đây là quyết định của viện trưởng và những người khác.”
“Tôi hiểu.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Chúng tôi cho cậu một giờ để xử lý một số chuyện.”
Xích Mông nói: “Sau đó, chúng tôi sẽ áp giải cậu tới nhà tù Thời Không! Cầm tù cậu ở đó.”
“Được.” Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
———
Một pha quay xe khét lẹt đến từ lão Cà =)))
Bạn cần đăng nhập để bình luận