Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 663: (Phần 5) Uy danh (2)

Cái tên “Ngô Minh” cũng được vô số người nhắc tới, ai nấy đều công nhận hắn là một trong những người phục ma mạnh nhất phủ Thành An.
“Sư phụ, phía trước là chỗ ở của Ngô Minh huynh.”
Triệu Chấn hào hứng dẫn một cụ già đi tới trước cửa nhà Hứa Cảnh Minh: “Ngô Minh huynh và đã quen biết với nhau từ thuở nhỏ, chúng ta đều là người từ huyện Bạch tới Phủ Thành!”
“Ngô tiên sinh là nhân vật hàng đầu trong Phủ Thành, hắn sẽ gặp chúng ta sao?” Cụ già hơi lo, tuy rằng ông ta là nhân vật cấp tông sư trong giới võ đạo của Phủ Thành, nhưng “người phục ma” luôn chiếm giữ địa vị cao nhất trong thế giới Phục Ma.
“Ngài đừng lo, Ngô Minh huynh không phải người như thế!”
Triệu Chấn tự tin nói.
Trước cửa nhà, không ít người tới đây để bái phỏng Ngô Minh tiên sinh.
“Chủ nhân nhà ta không tiếp khách.”
Người trông cửa Lưu Phúc chặn mọi người ở ngoài cửa: “Mọi người đừng làm khó một tên người hầu như ta nữa! Lão gia nhà ta là người phục ma, chỉ chuyên tâm nghiên cứu bí pháp phục ma, cho nên không muốn gặp khách!”
“Ồ…”
Nhóm người kia rất bất đắc dĩ.
“Mong ngươi vào thông báo!”
Triệu Chấn bước lên nói: “Ta là bạn tốt Triệu Chấn của Ngô Minh huynh, ta dẫn sư phụ tới bái phỏng!”
“Ngươi là Triệu Chấn sao?” Lưu Phúc cười ha ha: “Ta có nghe Thất gia nhắc tới ngươi từ trước, các người và lão gia là đồng hương cùng đi tới Phủ Thành!”
“Đúng vậy!” Triệu Chấn lập tức tự hào.
“Ta vào thông báo, ngươi ở đây chờ chút.” Lưu Phúc lập tức đi vào báo cáo, Hứa Cảnh Minh không thích xã giao, đa số người lạ mặt đều bị cản bên ngoài.
Không bao lâu sau, Lưu Phúc bước ra: “Người huynh đệ Triệu Chấn, ngươi và sư phụ vào đi!”
“Cảm ơn!” Triệu Chấn lập tức dẫn sư phụ vào.
Hắn ta ở võ Viện luôn khoác lác quan hệ của mình và Ngô Minh, sư phụ hắn biết được chuyện này nên đã bảo hắn dẫn mình tới gặp Ngô Minh tiên sinh.
“Triệu Chấn!”
Ở hậu hoa viên, Ngô Thất cản bọn họ lại, cười nói: “Thiếu gia đang gặp Phủ chủ đại nhân, chờ người này đi rồi mọi người qua đó!”
“Được được!” Triệu Chấn và sư phụ gật đầu ngay, đứng ở xa nhìn.
Ở lầu các xa xa, đúng là thấy hai người ngồi nói chuyện, chính là Hứa Cảnh Minh và phủ chủ đại nhân phủ Thành An.
“Ta biết chuyện của Ngô Minh lão đệ và Trần gia rồi, ngươi có cần ta điều giải vấn đề này không? Với thực lực và địa vị bây giờ, ngươi đương nhiên có thể làm tộc trưởng Trần gia!” Phủ chủ nói.
Hứa Cảnh Minh lạnh nhạt đáp: “Cả đời này ta sẽ không về, chỉ mong phủ chủ nhớ một chuyện.”
“Mời ngươi nói.” Phủ chủ lịch sự đáp.
“Giúp đỡ Trần gia, chính là đối đầu với Ngô Minh này!” Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nói.
Phủ chủ kinh ngạc, tàn nhẫn như vậy sao?
“Chuyện này liên quan tới ân oán hai bên.”
Hứa Cảnh Minh nói ra, đó cũng là chấp niệm của nguyên chủ “Trần Kỳ”! Khi biết Trần gia dời mộ mẹ mình đi nơi khác, chấp niệm của nguyên chủ trở nên vô cùng mãnh liệt.
Lúc đó, hắn đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện này với Trần gia một cách dứt khoát, cho nên chấp niệm mới tạm lắng xuống.
Thật ra, chấp niệm của nguyên chủ cũng khá đơn giản
Chỉ cần trở nên nổi tiếng, tiếng lành đồn xa, khiến cho cha ruột và Trần gia hối hận không kịp, cho dù bọn họ cầu xin hắn quay về, hắn mãi mãi không về.
Hứa Cảnh Minh chỉ cần thúc đẩy một chút, thì có thể hoàn thành tất cả chuyện này.
Phủ chủ gật đầu hiểu được: “Đúng là Trần gia rất quá đáng, à, còn Ngô gia thì sao? Ngô Minh tiên sinh có muốn giúp Ngô gia về Phủ thành không?”
“Bây giờ bọn họ ra sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Ta có thể xác định, bọn họ hiện đang chạy trốn vào vùng phía nam núi Đông Lương.”
Phủ chủ nói: “Thật ra, Ngô gia cũng đắc tội đại nhân vật, cho nên mới rơi vào cảnh ngộ này. Nếu ngươi bằng lòng ra mặt, với thể diện người phục ma… mọi người đều phải nể phục, từ đó rửa sạch tội danh cho Ngô gia!”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Làm phiền phủ chủ!”
Ngô gia hưng thịnh vì hắn, có phải Trần gia càng hối hận hay không?

Trần gia, huyện Bạch, huyện lệnh tự tới bái phỏng.
Lão tộc trưởng Trần gia, Trần Thế An và vài người Trần gia tới đón.
“Xin mời Vương đại nhân ngồi!”
Lão tộc trưởng rất khách sáo.
“Ta không ngồi.” Huyện lệnh lạnh nhạt nói: “Ta tới đây để báo tin.”
Người Trần gia hoang mang.
“Ngô Minh tiên sinh đã nói, người nào giúp đỡ Trần gia chính là đang đối đầu với hắn.”
Huyện lệnh cười cười nhìn bọn họ: “Hắn ta chính là Trần Kỳ, người từng bị Trần gia các người trục xuất! Tất nhiên, hắn giờ đã là đại nhân vật hàng đầu phủ Thành An!”
“Hắn đã làm gì?” Lão tộc trưởng thấy có điềm dữ.
“Ba ngày trước, Ma Thần Thanh Hồ đánh lén Ngô Minh tiên sinh tại ven hồ Tiểu Nguyệt trong Phủ Thành, nhưng Ngô Minh tiên sinh đã tự mình chống trả và đánh chết hắn ta chỉ trong mười nhịp thở!”
Huyện lệnh nói: “Từ nay về sau, Ma Thần Thanh Hồ đã hoàn toàn biến mất tại phủ Thành An.”
“Tự mình chống trả và đánh chết Ma Thần Thanh Hồ?” Lão tộc trưởng kinh ngạc.
“Lời nói của Ngô Minh tiên sinh đã lan truyền khắp nơi, cho nên không một gia tộc lớn nào ở phủ Thành An chịu hợp tác với các người.” Huyện lệnh nhìn bọn họ: “Trần gia các người tiêu tùng.”
Lão tộc trưởng tái mặt.
“Thằng bất hiếu, bất hiếu!” Trần Thế An trắng bệch cả mặt: “Nó dám làm như vậy sao?”
Một khi Trần gia tiêu tùng, chẳng phải ngày tháng an lành của ông ta cũng dừng lại tại đây?
Bốp!
Lão tộc trưởng giáng một cú tát vào mặt Trần Thế An, khiến ông ta lảo đảo té ngã.
“Trần Thế An!”
Lão tộc trưởng hung tợn chỉ vào Trần Thế An: “Ngươi đi với ta, cùng tới Phủ Thành xin lỗi Ngô Minh tiên sinh!”
“Ta không đi, không đi!” Trần Thế An nói.
“Ngươi phải đi!” Hai mắt tam giác của lão tộc trưởng đầy hung tàn: “Ta tin là cả tộc Trần gia đều đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Đám người Trần gia xung quanh nhìn chằm chằm Trần Thế An, giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ông ta. Trần Thế An lập tức sợ hãi đến mức tái mặt.
“Ngươi không đi, thì ta trói ngươi lại rồi kéo đi!”
Lão tộc trưởng nhìn ông ta bằng ánh mắt ngoan độc.
—----
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận