Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 407: (Phần 4) Ám sát (1)

Trước tiên, Tử Đằng cô nương bật nhảy qua bức tường viện và nhẹ nhàng đáp xuống sau cửa. Hai chân của nàng ta giống như miếng đệm thịt dưới chân mèo, nhẹ nhàng đáp đất, gần như không phát ra âm thanh gì. Trong lúc Tử Đằng cô nương cẩn thận quan sát xung quanh, Hứa Cảnh Minh và Lữ tiên sinh cũng nhảy vào theo.
Sau khi đạt đến trình độ kiểm soát cơ thể cấp độ tế bào, bước chân của bọn họ quả thực có thể mềm mại hơn cả mèo, không hề phát ra tiếng động trong lúc di chuyển.
“Đi.”
Tòa nhà này nhỏ hơn nhiều so với nhà của Thường Y công tử.
Đi từ cửa phụ, băng qua một con đường và một hành lang, ba người tiến vào trong nhà chính.
Ba người Hứa Cảnh Minh nhanh chóng đến gần, đột nhiên nhìn thấy hai thành viên của bang Hoa Nguyệt đang đứng canh giữ trước cửa viện. Hai tên đó đang uống rượu, thấp giọng trò chuyện.
“Cừu lão nhị sao còn chưa tới giao ca, hôm nay chúng ta đã canh thêm nửa giờ rồi, nhất định phải để hắn bù lại lần sau.”
“Đại ca vừa ban thưởng cho hắn một người góa phụ, tên Cừu lão nhị này không phải ngủ quên rồi đấy chứ.”
Cả hai nói thầm.
Vù vù.
Hai chiếc phi tiêu lập tức bắn vào đầu hai tên đó, bọn hắn lập tức gục xuống.
Lúc này, Tử Đằng cô nương mới xuất hiện, xoay chuyển trường đao của mình rồi nhẹ nhàng cắt đứt chốt cửa viện trong nhà chính. Xoẹt— Với khả năng kiểm soát lực đạo thượng thừa, nàng ta đã cắt đứt chiếc chốt cửa dày một cách dễ dàng. Chốt cửa chỉ còn một sợi dây xích, ngay cả dây xích đó cũng bị cắt đứt.
“Leng keng.”
Một chiếc chuông được buộc trên dây đột nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng chói tai trong đêm khuya tĩnh lặng.
Từ những nơi khác trong nhà, sáu người của bang đang làm nhiệm vụ canh gác đều giật mình.
Ba người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương đều biến sắc.
“Đến cả chốt cửa viện trong nhà cũng có chuông? Cẩn trọng quá rồi.”
“Không thèm để tâm nữa.”
Hứa Cảnh Minh cầm cây ngân thương, dẫn đầu tiến lên, dùng chân đá thẳng vào cánh cửa viện trong nhà.
“Bịch!”
Cú đá này có lực đạo hàng vạn cân, cánh cửa bằng gỗ bị đá đến mức nứt vỡ, nhiều mảnh gỗ bắn mạnh về phía ngôi viện trong nhà, bay bắn tứ phía. Trong nháy mắt, rất nhiều cơ quan được kích hoạt, nào là bẫy thú, dây thừng, còn có cơ quan ám khí bắn ra.
Điều này khiến Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương và Lữ tiên sinh đều thầm thì.
Nghe nói bang Hoa Nguyệt đều rất cẩn thận, nhưng như vậy là cũng quá cẩn thận rồi! Buổi tối nằm ngủ mà vẫn giăng đủ loại bẫy khắp viện, nhìn thì đơn giản nhưng một khi trúng chiêu… thì cho dù là cao thủ, không chết cũng bị thương.
“Đùng!”
Đột nhiên, một tràng pháo hoa ngũ sắc phóng lên cao, tựa như những đóa hoa ngũ sắc, vô cùng bắt mắt giữa bầu trời đêm.
Đó chính là ống tín hiệu của bang Hoa Nguyệt.
“Thịch thịch thịch.”
Lữ tiên sinh ở bên cạnh cũng đang liên tục đá vào tường. Trong nháy mắt, vô số sỏi đá vụn văng ra, bắn tung tóe khắp viện, còn bay cả vào phòng ở, hầu như tất cả các cơ quan bẫy rập đều đã bị kích phát.
“Lên.”
Ba người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương lao ra từ bức tường đổ vỡ, một bước nhảy xa hơn mười mét, đến trước căn phòng lớn nhất trong nhà chính.
Lữ tiên sinh vung ra hai đao luân hình tròn. Đao luân xoay vòng, dễ dàng cắt mở chốt cửa, tiếp tục bay vào trong nhà rồi tùy ý cắt chém. Cây ngân thương của Hứa Cảnh Minh lại đánh vào tường, một mảng tường lớn đổ sụp xuống trong nháy mắt, vô số gạch đá văng ra. Tử Đằng cô nương cầm rất nhiều phi tiêu bằng cả hai tay, luôn luôn trong tư thế cảnh giác.
Một căn phòng lớn bị mấy người Hứa Cảnh Minh phá hủy trong nháy mắt, một số mũi tên tẩm độc rơi xuống. Đương nhiên, khi căn phòng bị phá hủy, một số cơ quan trong phòng cũng bị hư hại.
“Đấu đá lung tung như vậy, là thích khách sao?”
Từ lúc tiếng chuông vang lên, Đổng Hiệu đương nhiên cũng bị đánh thức. Hắn nhìn thấy hai đao luân đang cắt chém trong phòng, sau đó là một bức tường đột nhiên đổ sụp, gạch vỡ bắn tung tóe ra. Lúc này, hắn ta rất bực bội khó chịu.
“Dám đánh rắn động cỏ như vậy, đối phương nhất định có đủ thực lực có thể đè bẹp được ta. Thôi vậy, ta phải giữ lấy mạng trước.”
Đổng Hiệu định đánh lén, nhưng nghĩ một lúc liền thấy sợ, lập tức gõ vào cơ quan trên đầu giường, cả chiếc giường lập tức lún xuống, tiến vào căn mật thất dưới lòng đất.
Hắn ta bắt buộc phải ngủ tại căn phòng của mình, sở dĩ là vì nơi này đã được cải tạo tỉ mỉ, khắp nơi đều có rất nhiều cơ quan phòng vệ, hơn nữa còn có đường mòn thông đạo để tiện bề chạy thoát.
“Rầm rầm!”
Một bóng thương quét qua đống gỗ và đống đá đổ nát lao vào trong. Ba người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương xông vào, Lữ tiên sinh ném ra đao luân tròn của mình, cắt chém tứ phương, tìm kiếm tên Đổng Hiểu kia.
“Khí tức của hắn ta…” Tử Đằng cô nương chỉ xuống phía dưới mặt đất: “Ở dưới lòng đất.”
Mỗi một sinh mệnh tinh không đều phải hao tốn sức lực để rèn luyện tâm trí trên con đường tiến hóa của mình, một số người lại vô cùng am hiểu về phương diện cảm ứng. Đối với phương diện cảm ứng, Tử Đằng cô nương hiển nhiên xếp trên Hứa Cảnh Minh và Lữ tiên sinh.
“Thịch thịch thịch.”
Lữ tiên sinh nghe thấy vậy thì lập tức ném ra từng đao luân tròn với tốc độ cực nhanh. Tất cả đều mang theo lực đạo vạn cân, cắt mở lớp đá xây trong nháy mắt, để lộ một lối thông đạo ở phía dưới.
“Lên.”
Đao luân tròn bay vào thông đạo dưới đất, Lữ tiên sinh lập tức xông vào theo binh khí. Hứa Cảnh Minh và Tử Đằng cô nương cũng lần lượt đi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận