Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 395: (Phần 4) Bang Hoa Nguyệt (2)

Ban đêm tại thành Lan Nguyệt.
Trong gian phòng bao của một tửu lầu bảy tầng xa hoa, ba người đàn ông vừa uống rượu vừa ăn thịt vừa nói chuyện cười đùa, bên cạnh còn có những mỹ nữ rót rượu phục vụ, vô cùng vui vẻ.
“Ta kính đại ca, nếu không nhờ vào sự tính toán chuẩn xác của đại ca, lần này chúng ta đã tổn thất to rồi.”
“Đúng vậy, rất nguy hiểm! Ngay sau khi chúng ta vừa mới giết tên phản đồ kia, đám người của bang Thiết Ưng liền vây quanh, xem ra là lấy kẻ phản đồ làm mồi nhử để cố tình phục kích bọn ta. May mà đại ca phái người đến kịp, chúng ta liên thủ trong ngoài giáp công, lúc này mới hoàn toàn thắng lợi. Mặc dù bảy vị huynh đệ của chúng ta đã bỏ mặt, nhưng bang Thiết Ưng đợt này bảy vị huynh đệ gần trăm người, bọn hắn chắc chắn đang thương tâm cực độ.”
Hai người có chút hưng phấn.
Một nam nhân mặc áo bào màu vàng đang ngồi trên ghế chính giữa, hắn lãnh đạm nói: “Trên đời này, chúng ta không muốn bị ăn thịt, thì chỉ còn cách phải ăn thịt người khác!”
Các mỹ nhân bên cạnh đều hãi hùng khiếp vía khi nghe thấy lời này.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Hả?” Ba người đàn ông đều khẽ nhíu mày.
Sau đó, cửa mở ra, một nam tử mặc áo xám ló đầu ra, cười nói: “Đường Chủ.”
“Vào đi.” Nam nhân áo vàng nói.
Lúc này, nam tử áo xám mới thận trọng bước vào, đi tới bên cạnh nam nhân áo vàng ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn trái nhìn phải không nói gì.
Nam nhân áo vàng liếc nhìn các nữ nhân hầu hạ rồi ra lệnh:“Mấy người các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Những nữ nhân lập tức lui xuống.
“Có chuyện gì?”
Nam nhân áo vàng cau mày.
“Tỏ ra cẩn thận như vậy, có chuyện gì lớn sao?”
Hai tên đại hán vạm vỡ ở bên cạnh cũng nhìn về phía nam tử áo xám.
“Chính là đứa con ngoài giá thú của Thường gia kia.”
Nam tử áo xám thấp giọng nói.
Trong lúc nhất thời, ba người kia đều trở nên nghiêm túc hơn vài phần, nam tử áo xám nói tiếp: “Đứa con hoang đó đã rao bán tiệm gạo, tửu lầu và sòng bạc qua ba nhà môi giới trung gian khác nhau, có vẻ như hắn muốn thanh lý tất cả tài sản rồi chuồn êm.”
“Thanh lý tất cả sao?”
Nam nhân áo vàng cau mày hỏi: “Tổ trạch Thường gia thì sao?”
“Chưa nghe nói gì.”
Nam tử áo xám lập tức nói: “Sau khi nắm được tin tức hắn rao bán tiệm gạo, ta liền cho người tra hỏi mười chín nhà môi giới trung gian trong thành Lan Nguyệt, ngay cả quan nha cũng đã đi qua, nhưng không thấy nói hắn muốn bán ngôi nhà tổ tiên.”
“Ừ.”
Nam nhân áo vàng và hai đại hán vạm vỡ nhìn nhau.
“Thường lão đầu vốn là một lão già không con không cái, chúng ra đều đã chuẩn bị sẵn sàng nuốt trọn tài sản của Thường gia, ngay cả quan phủ cũng đút lót xong rồi.”
Một tên đại hán vạm vỡ lắc đầu nói : “Ai ngờ, trước khi Thường lão đầu qua đời, ông ta lại lôi về một đứa con hoang, để hắn tiếp quản sản nghiệp của Thường gia.”
“Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết chết đứa con hoang này, chỉ là hắn ta vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng mang theo một đám hộ vệ ở bên người, thậm chí gần như không ra khỏi nhà.”
Tên đàn ông vạm vỡ còn lại nói: “Hơn nữa, hắn còn không biết xấu hổ mà bỏ ra không ít ngân lượng, bái lạy Vu thống lĩnh của vệ Huyết Vũ làm nghĩa phụ, mà Vu thống lĩnh của vệ Huyết Vũ lại không dễ trêu chọc.”
Nam nhân áo vàng chế nhạo: ” Vu thống lĩnh vốn là một tên tham lam vô cùng, ông ta có một đống con nuôi! Chúng ta đối phó với con nuôi của ông ta, chứ không phải đối phó với Vu thống lĩnh! Cùng lắm, sau khi nuốt trọn tài sản của Thường gia, chúng ta chia cho Vu thống lĩnh một phần. Vu thống lĩnh… cũng phải giữ mặt mũi cho ‘bang Hoa Nguyệt’ chúng ta.”
Bang Hoa Nguyệt là một trong ba bang phái lớn có gốc rễ sâu xa tại thành Lan Nguyệt, nhân số lên đến hàng vạn người. Mặc dù vệ Huyết Vũ là bộ môn võ lực, nhưng quyền thống trị hiện tại của đế quốc đã bị suy yếu đi rất nhiều, nên vệ Huyết Vũ cũng không thể tạo ra uy hiếp quá lớn.
“Bây giờ, vị Thường công tử kia cũng muốn bán gia sản rồi, nói không chừng sẽ chuồn khỏi thành Lan Nguyệt ngay sau khi bán sạch sẽ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không thu hoạch được gì nữa.”
Nam nhân áo vàng nói: “Không thể đợi nữa, chúng ta bắt buộc phải để mắt tới vị Thường công tử kia, một khi hắn ra khỏi nhà… thì phải nhân cơ hội giết chết hắn.”
“Hắn lại không ra khỏi cửa.”
Một tên đại hán vạm vỡ nói.
“Hắn ta bán tiệm gạo, bán tửu lầu, chắc chắn sẽ phải đến quan phủ để sang tên chuyển nhượng.”
Nam nhân áo vàng nói: “Vì vậy, hắn nhất định phải rời khỏi nhà mình, chỉ cần hắn xuất đầu lộ diện, chúng ta chém giết ngay trên đường.”
“Rõ.”
Hai người đàn ông vạm vỡ gật đầu.
Đối với một gia tộc lớn như Thường gia, biệt phủ chắc chắn có hố bẫy, nếu bọn họ đột nhập vào phủ để giết người, bọn họ nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.
Nhưng ở ngoài? Bọn họ vẫn tự tin hơn, dù sao cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận