Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 112: Tổ chức giải đấu (2)

Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nhưng với dân số hơn tỷ người ở nước ta, quy mô tuyển thủ cấp Thần cũng sẽ không ngừng tăng lên.”
“Theo số liệu thống kê sơ bộ, hiện tại có gần năm nghìn người đạt cấp Thần.”
Vương Di nói: “Những người được đào tạo chuyên nghiệp giống chúng ta thì chỉ có khoảng hai ngàn, còn lại đều là người chơi dân gian. Nói cách khác, trong số tất cả cao thủ cấp Thần thì có hơn phân nửa là tuyển thủ dân gian!”
“Trước đây chỉ có một số tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Trong ba mươi năm qua, tổng số lượng cả hai đội nam nữ trong đội tuyển quốc gia cộng lại chỉ rơi vào khoảng ba trăm người .”
“Thầy, thầy!”
Xa xa đột nhiên có tiếng hô, một thanh niên tuấn tú chạy tới.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh nhìn kỹ lại đối phương: “Tiểu mập mạp, giảm cân rồi đấy à?”
Thanh niên đẹp trai chạy tới, hào hứng nói: “Thầy, em đang tu luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp], hiệu quả giảm cân rất tốt. Thầy nhìn xem, em quả thực đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều rồi, hiện giờ có rất nhiều nữ sinh theo đuổi em. Haha, cứ để bọn họ mơ đi! Bây giờ, em, Bàng Quân, đã có đủ tư cách để lựa chọn bọn họ.”
“Để tôi giới thiệu với các cậu.”
Hứa Cảnh Minh cười nói với đồng đội: “Đây là một trong những đệ tử của tôi khi còn ở Tân Hải. Người đệ tử này lúc trước có vóc dáng béo mập, lại còn lười biếng rèn luyện thân thể, cho nên chỉ có thể học thương pháp với tôi bằng một cây ngân thương rất nhẹ. Chúng tôi một thầy một trò học với nhau được ba năm, cậu ta chắc học được 50-60% tài thương pháp của tôi.”
“Cậu ấy đã lựa chọn đúng.”
Vương Di nói: “Hiện giờ có phương pháp tiến hóa, thân thể đương nhiên có thể tiến hóa đến cực hạn. Chỉ có điều, nền tảng thương pháp… Bây giờ muốn mời thầy Hứa Cảnh Minh một kèm một như lúc trước cũng khó.”
“Đúng vậy, em đã lời to! Em mới đạt được cấp thần vào ngày hôm qua.”
Bàng Quân vui mừng khôn xiết: “Em liền khoe khoang trong nhóm lớp trung học, cố gắng lôi kéo một ít người chơi cấp Thần ghép lại thành một đội. Mặc kệ ra sao, Bàng Quân em cũng coi như đã tham gia giải đấu cúp quốc gia Hỏa Chủng.”
“Bàng Quân, cố lên.”
Hứa Cảnh Minh cổ vũ.
“Thầy, em gần như chắc chắn mình sẽ không qua được vòng loại. Nhưng thầy, người phải cố gắng hết sức.”
Bàng Quân nắm chặt tay: “Cho dù không đánh bại được huấn luyện viên Liễu Hải và Lôi Vân Phóng, người cũng phải giành vị trí thứ ba.”
“Thôi đi. Chúc thầy đứng thứ ba, cái này gọi là chúc sao?”
Hứa Cảnh Minh đá vào mông hắn, Bàng Quân cười chạy đi: “Thầy, sau khi em bị loại, em nhất định sẽ xem livestream của thầy, tán dương thầy.”
Bàng Quân chạy đi tập hợp cùng đồng đội.
“Dạy riêng một thầy một trò, mà còn dạy riêng trong ba năm?”
Hành Phương ngạc nhiên: “Thời gian của cậu rất quý giá nhỉ? Tôi nhớ rằng trong phòng tập đối kháng, cậu dành rất ít thời gian để dạy học trò của mình.”
“Việc này do đích thân anh Phương Tinh Long giao phó.”
Hứa Cảnh Minh bổ sung: “Phí dạy riêng hàng năm là bảy con số.”
Vừa dứt lời.
Phòng chờ bắt đầu vang lên thông báo:
“Vòng loại sắp bắt đầu, đếm ngược, 10, 9, 8…”
Phòng chờ lúc này không còn những tiếng nói chuyện như ban đầu, mọi người đều im lặng. Khi tiếng đếm ngược kết thúc, tất cả các đội biến mất ngay lập tức và được đưa đến khu vực chiến đấu vòng loại.
Năm người Hứa Cảnh Minh hóa thành năm luồng ánh sáng, đáp xuống một vùng đất hoang vu.
“Hửm?” Hứa Cảnh Minh nhìn về phía trước, nơi xa xa trên hoang mạc rộng rãi có một đội quân người dị tộc khổng lồ.
“Chiến đội Lê Mộc, vũ khí và trang bị của các bạn có thể được cung cấp vô hạn xuyên suốt vòng loại, nhưng thể lực và thương tích của các bạn không thể tự động hồi phục, cho nên vui lòng phân chia hợp lý thể lực của các bạn.”
Một giọng nói vang lên bên tai năm người Hứa Cảnh Minh: “Năm phút nữa, quân đoàn Thú Nhân phía trước sẽ phát động tiến công! Việc các bạn phải làm là tiêu diệt hoàn toàn quân đoàn thú nhân này.”
“Quân đoàn Thú Nhân có tổng cộng một ngàn tên lính Thú Nhân. Số lượng binh lính đã giết của tất cả các đội dự thi sẽ được công khai!”
“Giết hết tất cả lính Thú Nhân sẽ được coi là tiêu diệt quân đoàn Thú Nhân.”
“Hãy nhớ rằng chỉ có ba mươi đội hoàn thành nhanh nhất mới có thể tham gia đấu chính.”
Năm người Hứa Cảnh Minh lập tức bất đầu chuẩn bị vũ khí và trang bị.
“Năm người chiến đấu với một quân đoàn?”
Vương Di nói: “May mắn là nguồn cung vũ khí và trang bị không giới hạn, nếu không thì tôi cũng không thể mang được nhiều mũi tên như vậy.”
“Chú ý phân chia thể lực hợp lý.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tất cả mọi người nhất định phải mặc áo giáp, đừng mặc áo da. Tôi thấy quân đoàn Thú Nhân… có không ít kỵ binh đang mang theo cung tiễn.”
“Là kỵ xạ.”
Dương Thanh Thước trịnh trọng gật đầu: “Thậm chí còn có cả kỵ binh hạng nặng. Mấy tên tướng lĩnh quân đội kia đang cưỡi cái gì vậy? Tọa kỵ lớn thật!”
Hứa Cảnh Minh và những người khác vừa chuẩn bị vũ khí, vừa cẩn thận quan sát quân đoàn Thú Nhân phía xa.
Những tên Thú Nhân có làn da màu nâu, khuôn mặt vô cùng xấu xí, phần lớn trong số chúng đều là bộ binh. Ngoài ra còn có kỵ binh hạng nhẹ mang theo cung tên Tuyết Lang, đáng sợ hơn là kỵ binh hạng nặng, cùng với đó bóng dáng mơ hồ của các vị tướng lĩnh, bọn chúng đều đang cưỡi trên mấy con Địa Hành Long khổng lồ.
Cùng lúc đó, quân đoàn Thú Nhân cũng đang quan sát đội ngũ năm người trước mặt, các tướng lĩnh cũng đã bắt đầu phân phó thuộc hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận