Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 187: (Phần 2) Tầng thứ tư trên tháp Tinh Không (1)

“Đây là tầng thứ tư của tháp Tinh Không sao?”
Hứa Cảnh Minh cầm ngân thương trong tay, đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh.
Vèo.
Từ ngọn núi xa xa, có một bóng đen nhảy lên một phát, tạo thành một đường cong thật lớn, sau đó đáp vào cây đại thụ lớn trên sơn cốc. Nó đứng trên thân cây thô to, nhìn chằm chằm vào Hứa Cảnh Minh
“Đây là… con vượn?”
Hứa Cảnh Minh cũng không chắc chắn lắm.
Con vượn đứng trên cây đại thụ, bộ dáng của nó khá gầy, lớp lông bên ngoài có màu đen nâu, tay đang cầm một cây gậy màu đen nhánh, ánh mắt của nó mang theo địch ý lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh.
Thật sự là bộ dạng của vượn, nhưng Hứa Cảnh Minh không chắc chắn lắm vì hắn cảm thấy con vượn này hình như là một sinh mệnh có trí tuệ.
“Ánh mắt của nó rất lanh lợi, không giống như thú vật hoang dã mà như một sinh vật có trí tuệ hơn.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương.
“Gào!”
Con vượn gầm nhẹ, nó nhảy khỏi cây đại thụ với tốc độ nhanh như chớp.
“Tốc độ này rất giống với Lôi Vân Phóng.”
Hứa Cảnh Minh lập tức cảnh giác. “Về phương diện tốc độ, con người chúng ta không thể nào so sánh với nó.”
Chỉ trong vòng vài giây, con vượn vượt qua khoảng cách mấy chục mét mà chạy đến trước mặt Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh đột ngột nghiêng người rồi nhanh chóng đâm ngân thương tới.
“Keng.”
Một đầu của côn đen đánh lên ngân thương của Hứa Cảnh Minh. Hắn cảm thấy sức lực vô cùng nặng nề, cho nên xoay người để giảm thiểu lực tác động, sau đó lại muốn đâm thêm một nhát. Nhưng sau khi vũ khí va chạm, đầu côn kia còn thuận thế đâm một phát về phía Hứa Cảnh Minh!
Hứa Cảnh Minh theo bản năng vung ngân thương thành một đường cong mới có thể chặn một côn này của nó, hắn lùi một bước về sau.
“Thực lực của con vượn này mạnh hơn mình một chút, nhưng tốc độ lại nhanh hơn mình rất nhiều. Hơn nữa, côn pháp của nó vô cùng lợi hại. Đây là lần đầu tiên mình đụng phải một đối thủ sử dụng vũ khí kể từ khi tiến vào tháp Tinh Không cho đến giờ.”
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được một luồng bức bách khó chịu.
Ba tầng trước, theo thứ tự là sói, gấu hay hổ, nhưng dù là con vật gì đi nữa thì hành vi của chúng đều rất hoang dã, chủ yếu lấy sức mạnh cơ thể làm ưu thế.
Tuy nhiên, đối thủ ở tầng thứ tư là một con vượn, nó không chỉ sử dụng vũ khí, mà còn biết côn pháp.
“Thình thịch.”
Côn thường dùng để đánh, chém, bổ, chẻ, quất và các thủ thuật khác. Tuy nhiên, côn có chút yếu thế hơn so với ngân thương, vì những chiêu thức của côn cũng tương ứng với ngân thương, mà sát thương khi đâm của ngân thương lại cao hơn côn rất nhiều. Không ngờ con vượn kia lại có thể dùng côn để áp chế Hứa Cảnh Minh.
Mặc dù thực lực của chỉ hơn Hứa Cảnh Minh một bậc, nhưng vì con vượn quá linh hoạt, nên tốc độ ra côn của nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ ra thương của Hứa Cảnh Minh. Do đó, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể tập trung phòng thủ.
“Keng keng keng.”
Hứa Cảnh Minh và con vượn vừa di chuyển vừađánh, âm thanh vũ khí va chạm ngày càng lớn, cây cối trong khe núi cũng không ngừng ngã đổ vì trận giao tranh này
Những âm thanh hỗn loạn này đã thu hút sự chú ý của những con vượn khác.
Từng tiếng hét, tiếng gào theo từng cơn gió cuốn mà vang vọng khắp vùng đồi núi. Bầu trời xuất hiện vài đường cong, đàn vượn bắt đầu nhảy ra từ tứ phía rồi đáp xuống trước khe núi. Có con thì đứng trên cây, có con thì dừng trên cỏ nhưng mỗi con đều cầm theo một cây côn đen.
Các con vượn có hình thể khác nhau, có con gầy, nhưng cũng có mấy con vô cùng to lớn. Ngoài ra, một số con có lông tóc phiếm hồng và được mấy con vượn khác bảo vệ xung quanh, có lẽ chúng là thủ lĩnh.
“Ba tầng trước, hắn đã đối phó với bầy sói, bầy gấu và bầy hổ. Lần này cũng phải đối phó với một bầy vượn sao?”
Hứa Cảnh Minh hiểu được điều này. Sư phụ Liễu Hải chưa vượt qua tầng thứ tư nên Hứa Cảnh Minh cũng chỉ là đến thử xem thử thách tầng này như thế nào, cũng không quan trọng thắng thua.
Mặc dù tâm tư Hứa Cảnh Minh đã tách rời, nhưng tâm linh của hắn cực kỳ siêu nhiên, tinh thần bắt đầu khống chế toàn cục. Hắn thi triển thương pháp vẫn cực nhanh, hết chiêu này đến chiêu khác, thay đổi rất linh hoạt. Hắn suy tính, dưới áp lực của bầy vượn, hắn có thể duy trì được vỏn vẹn năm phút.
“Gào.”
Trong đám vượn đang xem trận chiến, có một con vượn đột nhiên trở nên nóng nảy, mất kiên nhẫn, cầm côn bất ngờ lao đến bổ về phía Hứa Cảnh Minh khiến hắn càng thêm áp lực.
Keng keng keng!!!
Rất nhiều bóng côn ập đến che kín trời đất!
Hứa Cảnh Minh miễn cưỡng chặn được mấy côn, thì một côn đột nhiên nện lên đầu hắn, thân thể Hứa Cảnh Minh hóa thành hư ảo rồi biến mất khỏi khe núi.
“Một con con vượn đã giết được Mình. Hơn nữa, mình lại không thể đối phó nổi hai con cùng một lúc.”
Khi Hứa Cảnh Minh hóa thành hư ảo đã nhìn thấy Nguyên Hầu Vương lông đỏ: “Chắc chắn thực lực của Hầu Vương vô cùng mạnh. Trong khoảng thời gian sắp tới, mình sẽ không thể nào vượt qua được tầng thứ tư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận