Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 401: (Phần 4) Nhìn trúng rồi (2)

Ý thức của Tần Ngũ gia chìm trong màn đêm rồi tiêu tan.
Mà đồng thời, tại một tinh hệ xa xôi trong hiện thực, trong một kiến trúc vòng sao khổng lồ, một ý niệm đột nhiên được đánh thức.
Sau khi giết chết Tần Ngũ gia, Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng và Lữ tiên sinh dừng đồng tác, những thành viên khác của bang Hoa Nguyệt xung quanh bỏ chạy thục mạng, chỉ hận cha mẹ đã không sinh thêm cho mình hai cái chân nữa. Có người thì leo tường, người thì chui vào hẻm, mất tăm mất dạng với tốc độ rất nhanh.
Ba người Hứa Cảnh Minh quay người đi về phía xe ngựa, nhìn thấy máu mưa trộn lẫn và hàng đống thi thể trên mặt đất
“Mấy tên giang hồ này cũng khá kiên cường, giết hết gần một nửa mới gục ngã.”
Lữ tiên sinh cảm thán.
“Đây chắc là đội quân tinh nhuệ của bang Hoa Nguyệt, thành viên bang phái thông thường không mạnh như vậy.”
Tử Đằng nói: “Vị chủ thuê này của chúng ta đã mời được những hộ vệ có thực lực không tồi, chống đỡ được sự tiến công của hơn một trăm người.”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Thường công tử vẫn chịu chi đấy.”
Cả ba bước đến phía trước xe ngựa.
Vào lúc này, Thường Y công tử và Thanh Vũ cô nương cũng bước xuống xe ngựa, mỉm cười chào đón ba người Hứa Cảnh Minh.
“Cảm tạ ba vị, nếu không thì ta đã gặp nguy rồi.”
Thường Y công tử cười nói.
“Chúng ta cũng miễn cưỡng lắm mới ngăn chặn được sự vây đánh của hơn một trăm người. Hơn một trăm người này cũng sợ ba người Lữ tiên sinh sẽ quay lại giết chết bọn họ nên ai nấy đều bỏ chạy thục mạng.”
Thủ lĩnh hộ vệ nói một cách thật thà, những hộ vệ khác cũng cười vui vẻ, mặc dù bọn họ cũng đã sẵn sàng liều mạng, nhưng sự kiện ngày hôm nay vẫn khiến ai nấy cảm thấy thót tim, may mà có ba vị đại cao thủ ở đây.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Thường Y công tử mỉm cười rồi nói. Thanh Vũ đứng bên cạnh cầm ô che cho hắn.
Mọi người bắt đầu quay trở về, còn có hai hộ vệ kéo xe ngựa đi theo sau.
...
Rất nhiều người đang quan sát con phố từ phía xa.
“Ba vị đại cao thủ kia thật lợi hại, giết chết biết bao nhiêu người, bang Hoa Nguyệt cũng sợ hãi bỏ chạy rồi.”
“Ba đại cao thủ không bị thương chút nào.”
Ai nấy đều nhao nhao bàn luận, ba người đánh gục mấy trăm người tinh nhuệ của bang phái, đối với những người dân này mà nói, đó là cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Trong quán trà, thiếu nữ quan sát từ xa, ánh mắt có chút phấn khích, hồ hởi căn dặn: “Chương bá, ba vị cao thủ kia khá lợi hại, đặc biệt là người dùng trường thương kia. Hắn chỉ dùng một cây trường thương đã có thể giết chết tên cầm đầu bang Hoa Nguyệt.”
“Đúng vậy, cũng không tồi.”
Ông lão gật đầu.
“Giúp ta điều tra xem người dùng trường thương kia là ai, có lai lịch thế nào.”
Thiếu nữ nói với vẻ đầy mong chờ: “Không phải đại ca đã gửi thư bảo ta đến Đế Đô sao? Trong nhà cũng nói muốn sắp xếp cho ta một hộ vệ, ta cảm thấy tên dùng trường thương kia không tồi.”
“Không tồi?”
Ông lão có chút khó hiểu.
“Chí ít thì vẻ ngoài cũng ổn.” Thiếu nữ cười nhẹ.
Khóe mắt ông lão giật giật, gật đầu đáp: “Được, tiểu thư, ta sẽ cử người đi điều tra.”
Thành Lan Nguyệt, trong một ngôi nhà bên cạnh Phượng Hồ.
Đường chủ Phượng Hồ đang cầm một cuốn sách và lật xem từng trang, cạnh đó còn có một ấm trà còn nóng, một nha hoàn đứng túc trực chờ hầu hạ.
Nhìn thì giống như đang đọc sách nhưng thực chất là Đường chủ Phượng Hồ đang đợi tin tức, ước chừng chắc cũng ra tay xong rồi.
“Đường chủ, Đường chủ.”
Mấy người dẫn theo hai tên bị thương đến bái kiến, hai tên bị thương kia trông rất nhếch nhác thảm hại, sau khi diện kiến liền quỳ xuống: “Đường chủ, Ngũ ca chết rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của thuộc hạ, Đường chủ Phượng Hồ cũng đã đoán ra kết quả, nhưng nghe thấy những lời này, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi: “Sao lại như vậy được, ba trăm người các ngươi không thể đối phó với một đứa con hoang của Thường gia? Ngay cả Lão Ngũ cũng bị giết chết?”
“Báo Đường chủ.”
Một trong hai tên bị thương lập tức nói: “Tên Thường Y kia vô cùng nhát gan, hắn thuê về không ít cao thủ. Đội ngũ hộ vệ xung quanh hắn ta đều vô cùng lợi hại, mười lăm người bọn hắn có thể chặn đứng sự vây đánh của hơn một trăm người trong bang chúng ta. Quan trọng hơn hết, Thường Y còn thuê thêm ba tên cao thủ loại hai.”
“Ba tên cao thủ loại hai?”
Đường chủ Phượng Hồ không dám tin, nhíu mày nói: “Từ khi nào mà cao thủ loại hai lại dễ gặp như vậy? Hơn nữa, hắn chỉ là một đứa con hoang của Thường gia, kết giao với cao thủ giang hồ từ đâu chứ?”
Cao thủ loại hai vẫn rất hiếm có khó tìm, các phương diện sức mạnh và kỹ năng binh khí đều đạt đến cảnh giới cực cao. Dựa vào sức uy hiếp của họ, ‘một chọi một trăm’ đã là một câu miêu tả rất khiêm tốn rồi.
“Bọn ta cũng đang thắc mắc, một cao thủ loại hai lộ mặt ra ngoài là rất hiếm, sao lại có tận ba tên.”
Gã đàn ông bị thương lo lắng nói: “Nhưng quả thực, ba tên kia đều vô cùng lợi hại, một nữ nhân có sở trường về song đao và ám khí phi châm. Nàng ta giết nhiều người của bang chúng ta nhất. Một gã đàn ông khác sử dụng năm mâm tròn với các lưỡi cưa, hắn cũng giết rất nhiều huynh đệ. Còn có một tên sử dụng trường thương… Hắn mới là tên khó đối phó nhất, chính hắn đã chọc thủng thế trận của bọn ta, khiến bọn ta bị chia năm ngã bảy. Hơn nữa, hắn ta cũng chính là người đã giết Ngũ ca chỉ với một thương.”
“Một thương?”
Sắc mặt của Đường chủ Phượng Hồ nghiêm trọng hơn mấy phần.
Cho dù là bản thân hắn ta, muốn giết Tần Ngũ cũng phải sử dụng mấy chiêu.
“Tổn thất như thế nào?”
Đường chủ Phượng Hồ hỏi.
“Hiện tại, chúng ta vẫn chưa xác định toàn bộ, nhưng ước tính gần 90 huynh đệ đã thiệt mạng.”
Gã đàn ông bị thương nói: “Khoảng 30 đến 50 người đã bị thương, nhưng số lượng cao thủ loại ba bị rơi đài cũng chỉ mỗi mình Ngũ ca.”
Đường chủ Phượng Hồ khẽ gật đầu: “Hai ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.”
“Rõ.”
Lúc này, hai người này mới lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận