Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 180: Phân thắng bại (2)

“Cảnh Minh, bây giờ ta bắt đầu tấn công đây. Hơn nữa, lực đạo trong từng chiêu thức của ta cũng sẽ càng lúc càng tăng lên không giới hạn cho đến khi đạt tới cực hạn.”
Liễu Hải bỗng nhiên lên tiếng trong kênh truyề âm riêng tư: “Sư phụ muốn xem xem, liệu con có thể chống đỡ được đến khi nào.”
Liễu Hải vừa dứt lời, chiêu thức lập tức thay đổi.
Trong lúc ngân thương của Hứa Cảnh Minh đánh úp lại lần nữa, hướng đi uyển chuyển như một con rắn độc, thì ánh đao trên tay Liễu Hải chợt lóe lên rồi dính trên ngân thương của Hứa Cảnh Minh. Điều này làm cho Hứa Cảnh Minh hơi khó chịu. Trong khoảnh khắc đao thương bị dính lại với nhau, thanh đao kia trượt xuống khỏi thân thương, muốn bổ vào ngón tay đang nắm thương của Hứa Cảnh Minh.
Giữ thương vồ tay, tất cả đều rất trơn tru, đánh nhanh như tia chớp.
“Bang.”
May mắn thay, khi đao của sư phụ còn dính trên thân thương của Hứa Cảnh Minh, hắn lập tức thi triển Băng Kình, sức mạnh lập tức bùng nổ, phá vỡ khoảng cách giữa thân thương và ánh đao, cho nên tránh được nhát đao kia.
“Vụt.”
Ánh đao của Liễu Hải lại lóe lên, hắn liên tục đến gần, chỉ cần ánh đao đụng vào thân thương thì Hứa Cảnh Minh sẽ bị kiềm giữ lại.
Hứa Cảnh Minh liên tục lui về phía sau, đồng thời cầm ngân hương thoát khỏi sư phụ.
“Con đã có thể ngăn được chiêu giữ thương vồ tay này, vậy thì đến chiêu tiếp theo.”
Liễu Hải thi đấu với thái độ thản nhiên, uy lực trong chiêu thức tăng lên, tốc độ của đao pháp cũng nhanh hơn, khi thì nhẹ nhàng khi thì mạnh mẽ. Điều đó khiến cho Hứa Cảnh Minh càng lúc càng cố gắng phòng ngự. Tuy nhiên, gần một phút đồng hồ sau, hắn cảm giác bản thân không thể chống đỡ nổi nữa riìu.
Một thanh đao lại khiến cho ngân thương trong tay của Hứa Cảnh Minh chỉ có thể phòng ngự, Hứa Cảnh Minh có chút nghẹn khuất trong lòng, nhưng ánh đao quả thật quá đáng sợ! Nếu hắn không dốc toàn toàn lực phòng ngự thì căn bản không thể tránh né được.
“Sao sư phụ lại có thể luyện được đao pháp đáng sợ như thế? Mình đã gặp rất nhiều đối thủ, cũng đã đối phó qua nhiều loại vũ khí trong thế giới ảo… Nhưng mình cảm giác sư phụ vẫn vượt lên rất xa với mọi người, sự chênh lệch này quá lớn.”
Hứa Cảnh Minh hít thở khó khăn. Hắn đã từng giao đấu với Lôi Vân Phóng, nhưng Lôi Vân Phóng chỉ có thân pháp đáng sợ chứ ở mặt đao pháp cũng không gây uy hiếp trí mạng cho Hứa Cảnh Minh như thế.
Những người khác thì càng khỏi nói, khi Hứa Cảnh Minh đối phó những người khác, dùng vũ khí là có thể áp chế, thậm chí là đè ép đối thủ.
Chỉ khi gặp được sư phụ…
Sư phụ giống như biển rộng, hắn không nhìn ra giới hạn của ông ta. Hắn cảm thấy mình đã dùng hết toàn lực, nhưng sư phụ vẫn có thể áp chế hắn đến mức thở dốc chỉ với một thanh đao.
“Khi đối mặt với tình huống này, nền tảng kỹ năng của mình còn kém thầy rất nhiều. Tư duy phá giải chiêu thức cũng chỉ biết dùng sức mạnh hoặc tốc độ.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Phương pháp tiến hóa của mình mới tăng lên không bao lâu, cơ thể cũng không phát lực được như sư phụ, phương diện sức mạnh chắc chắn không thể so sánh với ngài. Cơ hội duy nhất của mình chính là bộc phá tốc độ trong nháy mắt.”
“Tốc độ cực hạn.”
“Tuyệt chiêu nhanh nhất của mình chính là Vô Ảnh Thước”
Hứa Cảnh Minh bị áp chế đến nỗi hít thở không thông, hắn quyết định thi triển một cú cuối cùng.
Trước kia, mỗi khi hắn thi triển Vô Ảnh Thước thì đều cố gắng tìm cơ hội rồi mới ra tay.
Còn lúc này, tuy hắn không quá nắm chắc, nhưng vẫn phải ra tay trước.
Khi ra tay sẽ làm lộ ra sơ hở rất lớn!
Nếu không thành công thì chính là cái chết.
“Là lúc này!”
Khi đao của sư phụ gần sát người Hứa Cảnh Minh, hắn phát lực toàn thân mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Vô số người trong nước chú ý đến, cộng thêm sự bức bách của sư phụ khiến tâm lý hắn bị ảnh hưởng, cho dù không có gì nắm chắc nhưng vẫn mạnh mẽ thi triển Vô Ảnh Thước… Việc này khiến cho lúc Hứa Cảnh Minh thi triển chiêu thức không giống với ngày thường.
Nếu bình thường là một kích trí mạng thì sẽ có máu trong cổ họng.
Còn lúc này là đánh bất ngờ khi vào đường cùng! Là một kích không để ý đến tính mạng của bản thân! Hứa Cảnh Minh lại hoàn toàn điên cuồng.
“Ầm!”
Không để ý đến tính mạng, liều lĩnh đuổi theo tốc độ, giờ phút này Hứa Cảnh Minh cảm giác gân cốt toàn cơ thể đều hoạt động. Hoạt động với sức mạnh càng cao thì tần suất lực phát ra trong cơ thể càng thêm nhanh chóng, tốc độ cũng tăng lên lần nữa. Đây là tốc độ còn nhanh hơn cả ngày thường.
“Nhanh hơn cả chiêu thức trong quá khứ của mình! Có lẽ, mình có thể thắng.”
Khi Hứa Cảnh Minh đâm một thương ra thì chỉ cảm thấy chiêu thức vô cùng tuyệt vời, thậm chí còn cảm thấy được mình có thể thắng.
Liễu Hải vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục tăng áp lực lên để xem đồ đệ có thể chống đỡ đến khi nào, cho nên chỉ vung đao bình thường. Tuy nhiên, ông không ngờ Hứa Cảnh Minh đột ngột bộc phá tốc độ, đâm ra một thương.
Bóng thương quá nhanh!
Da đầu Liễu Hải run lên.
“Không tốt!”
Liễu Hải không kịp chuyển động, khiên bên tay trái lập tức giương lên, bóng thương đâm vào trên khiên.
Khiên là vũ khí phòng ngự mà ông am hiểu nhất. Hơn nữa, tấm khiên mà Liễu Hải đang dùng cũng lớn hơn khiên bên phải của Hứa Cảnh Minh một chút, ông chỉ cần thu khiên lại là có thể ngăn cản được tất cả các công kích trong khu vực trước mặt
Chiếc khiên vừa hạ xuống để phòng ngự, Hứa Cảnh Minh bị phản lực bật trở lại.
Liễu Hải lập tức phát hiện, khi ngân thương của Hứa Cảnh Minh bị chấn động, phần chính diện của hắn mở rộng, lộ ra sơ hở rõ ràng.
Hô.
Quả nhiên Liễu Hải tiến thêm một bước, ánh đao chợt lóe đã đâm tới yết hầu của Hứa Cảnh Minh.
“Bị chặn rồi.”
Hứa Cảnh minh lẩm bẩm nói, một chiêu vừa rồi của hắn đã vượt qua cực hạn của bản thân, thế nhưng vẫn bị chặn lại ngay lập tức, nhưng không phải là bị đao chặn mà lại bị khiên của sư phụ ngăn cản.
“Cũng coi như mình đã có thể ép sư phụ dùng đến khiên.”
Thân ảnh Hứa Cảnh Minh trở nên mờ ảo và tan biến trong bản đồ núi rừng.
Trong cả núi rừng chỉ còn lại một người, Liễu Hải giữ khiên đao, ngẫm nghĩ lại mà có chút sợ: “Tên nhóc ngốc nghếch này, chiêu thức cuối cùng của con quá nhanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận