Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 689: (Phần 6) Sư huynh Cổ Sơn (1)

Mỗi một bước đi trên con đường tiến hóa cần phải duy trì sự vững vàng, một khi thiếu kiên nhẫn rồi đi sai đường, lực lượng tâm linh có thể bị đình trệ, thậm chí còn suy giảm.
“Tới thế giới Phục Ma thôi.”
Hứa Cảnh Minh lập tức hóa thành tia sáng, bay vào thế giới Phục Ma.
Thế giới Phục Ma.
Hai chủ tớ Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất đi tới trước một tòa thành nguy nga khổng lồ.
“Không hổ danh là châu thành.”
Hứa Cảnh Minh nhìn theo bức tường thành có chiều cao hàng chục mét, trải dài hai bên và không thấy điểm cuối, đồng thời trông thấy một lượng lớn thị vệ đang đi lại trên tường thành.
“Đây là trung tâm của cả châu Xích Vân.”
Mặc dù mái tóc đã lấm tấm hoa râm, Ngô Thất cũng không khỏi thổn thức trước tòa thành này: “Ta nghe nói, chiều dài và bề rộng của châu thành đều vượt quá 300 dặm, dân số ở đây lên tới hàng chục triệu. Mấy năm nay, chúng ta đã đi tới các phủ khác nhau của châu Xích Vân, bây giờ rốt cuộc cũng đã đến châu thành!”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Sau nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn hành tẩu bên trong châu Xích Vân.
Châu Xích Vân bao gồm hàng trăm phủ, mỗi phủ đều có diện tích kchá rộng lớn, trung bình mỗi năm Hứa Cảnh Minh đi qua mười phủ, cho nên chuyến du lịch này diễn ra khá nhanh chóng.
“Ta sinh ra ở châu Xích Vân, tất nhiên phải đến châu thành! Nào, chúng ta vào thành thôi.”
Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất đi dọc theo cổng thành rộng lớn, chậm rãi tiến vào bên toà thành.
Trên tường thành, tại đài quan sát của chúng thủ vệ.
“Ồ?”
Một trong số những thủ vệ giáp đen chợt nhìn thấy Hứa Cảnh Minh, hắn ta ;ập tức lấy một cuốn sách cực dày từ trong ngực, nhanh chóng lật xem….
Ngô Minh: người phục ma cấp cao (có vẻ là bát cảnh), quê quán tại Trần gia ở huyện Bạch, phủ Thành An, tên thật là Trần Kỳ, sau đó đã đổi thành Ngô Minh. Người này có tính cách nghĩa hiệp, sẵn sàng ra tay với những ma đầu nhỏ yếu trong các phủ, huyện trong châu Xích Vân. Tính đến nay, hắn đã giết hơn 100 Địa Ma và vô số ma đầu bình thường.
Ngô Minh từng ra mặt vì người dân, tranh đấu với người phục ma cấp cao “Trương Khắc”, khiến cho Trương Khắc thất bại thảm hại đến mức phải bỏ chạy.
Sau đó, vì một tên Thiên Ma, Trương Khắc và ba người phục ma cấp cao khác đã bao vây tấn công Ngô Minh. Tuy nhiên, trong trận đấu này, hai bên chưa từng phân rõ thắng bại.
Ngô Minh hành tẩu khắp nơi, thường đeo túi thương sau lưng và dẫn theo một lão bộc lưng gù tên là Ngô Thất, người này rất giỏi đao pháp.
“Người phục ma Ngô Minh?”
Thủ vệ giáp đen nhìn bức chân dung đính trên trang giấy, bức chân dung này khắc họa sống động như thật, giống hệt người đang đi vào trong châu thành với túi thương trên lưng.
“Một người phục ma cấp cao tới đây, mình phải nhanh chóng báo cáo lên cấp trên!”
Thủ vệ giáp đen dặn dò đồng đội, lẳng lặng bước xuống tường thành.
Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất đến một tửu lâu, ngồi xuống bên cửa sổ, gọi một vài món ăn đặc trưng của nhà hàng, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Không hổ là châu thành, trù nghệ coi như khá ổn!”
Ngô Thất vui mừng khen ngợi.
“Nếu không có chút trù nghệ, thì làm sao có thể mở một nhà hàng ở châu thành?”
Hứa Cảnh Minh cầm chén rượu, nhìn Ngô Thất trước mặt.
Trong những năm gần đây, Thất thúc vẫn luôn chú ý chăm sóc cho hắn. Ngược lại, Hứa Cảnh Minh cũng không phải sắt đá, đương nhiên cũng coi Thất thúc như bạn bè người thân của mình.
“Những người như Thất thúc đều đã ký một hợp đồng trong hiện thực, bị che đậy ký ức rồi giáng lâm tại thế giới Phục Ma, trở thành dân bản địa ở nơi đây. Tuy nhiên, mỗi hợp đồng đều có một thời hạn nhất định, và ngay khi thời hạn vừa đến, thì đại nạn tuổi thọ cũng ập xuống, bọn họ sẽ chết trong thế giới này, đồng thời tỉnh lại ở trong hiện thực.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Cho dù là ai đi chăng nữa, ngay cả những ma đầu bất tử bất diệt, thì cũng phải bỏ mạng vào thời điểm hợp đồng kết thúc,
Dẫu sao thì ở trong hiện thực, hầu hết những sinh mệnh Hành Tinh đều có tuổi thọ khá ngắn, bọn họ không thể ở thế giới Phục Ma mãi mãi được.
“Không biết Thất thúc còn có thể ở đây bao lâu nữa.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, một người áo trắng bước vào tửu lâu, nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn của Hứa Cảnh Minh.
Kẻ này có làn da trắng nõn, bộ dáng khó phân biệt nam nữ, hắn mỉm cười rồi nói: “Ngô Minh huynh, ta có thể ngồi xuống được không?”
“Hóa ra là Mị Già huynh, mời.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Trong lúc hành tẩu tại những phủ, huyện ở châu Xích Vân, hắn vẫn nhận được thông tin tình báo về những người phục ma cấp cao trong mỗi phủ, huyện đó, đương nhiên có thể nhận ra đối phương.
Người áo trắng liếc nhìn Ngô Thất, sau đó mỉm cười với Hứa Cảnh Minh: “Ta đã nghe danh Ngô Minh huynh từ lâu, nhưng Ngô Minh huynh bôn ba khắp nơi, tung tích khó lường, cho nên chúng ta vẫn chưa có dịp gặp gỡ. Cho tới hôm nay, Ngô Minh huynh cuối cùng đã tới châu thành!”
“Ta muốn đi đâu thì đi tới đó, bốn bể là nhà.” Hứa Cảnh Minh nói: “Mị Già huynh tìm ta vì có chuyện sao?”
“Tông phái Phục Ma “Thánh Quang Tông” của ta có sức ảnh hưởng kha khá ở châu Xích Vân, bao gồm 9 người phục ma cấp cao! Hôm nay, ta tới đây để mời Ngô Minh huynh gia nhập tông phái.”
Mị Già nói: “Sau khi gia nhập, chúng ta có thể chung tay đối phó với ma đầu, có nhiều hy vọng thu phục được Thiên Ma hơn!”
“Khó bắt được Thiên Ma.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Khó.
Hắn khám phá thế giới Phục Ma suốt mười mấy năm, vậy mà mới chỉ gặp Thiên Ma một lần.
Thiên Ma này giấu kín khí tức, cải trang thành tiểu thiếp của một phú thương giàu có, sinh hoạt như người bình thường, ngay cả Hứa Cảnh Minh cũng không nhận ra.
Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ người dân, từng ra mặt điều tra một vụ án khó nhằn, không ngờ lại truy xét tới vị tiểu thiếp kia.
Hai bên giao đấu một trận, tuy Hứa Cảnh Minh chiếm thế thượng phong, nhưng lại không thu phục được tiểu thiếp.
Lúc này, tên phục ma cấp cao Trương Khắc tới tìm Hứa Cảnh Minh để trút giận, hắn ta dẫn theo hai tên đồng bọn, âm thầm ra tay đánh lén, muốn nhân cơ hội này để cướp đoạt Thiên Ma.
Hứa Cảnh Minh tức giận phản kích, Thiên Ma lợi dụng lòng thù hận giữa bên, chớp lấy cơ hội rồi chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận