Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 397: (Phần 4) Tập kích trên phố (2)

Một lão già bụng phệ cười ha ha rồi bước vào, ông ta cũng dẫn theo hai thuộc hạ bên người. Sau khi ra hiệu bằng ánh mắt, một tên nam tử cũng đứng
đợi ngoài cửa, còn người quản gia tiếp tục đi theo sát ông ta.
“Vương lão gia, mời!”
Thường Y nhiệt tình chào đón: “Có thể lên món rồi.”
“Được, Thường công tử.”
Người phục vụ của tửu lầu lập tức đáp lại, sau đó bắt đầu mang thức ăn lên.
Bữa ăn trưa này kéo dài một giờ đồng hồ, Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và tên hộ vệ của Vương lão gia kia đều kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa.
“Thường công tử quả là người hào sảng.”
Sau khi rượu thịt no say, Vương lão gia bước ra ngoài, cười ha ha rồi nói: “Chúng ta thống nhất như vậy nhé, cứ làm theo lời bàn bạc thương lượng của ngày hôm nay. Ngày mai, ta và ngươi sẽ đến quan phủ để hoàn thành thủ tục sang tên chuyển nhượng.”
“Ta sẽ bảo bên môi giới lập khế ước chuyển nhượng trước khi trời tối, sau đó gửi đến biệt phủ Vương gia, để Vương lão gia xem qua trước.”
Thường Y mỉm cười, nói.
“Được.”
Vương lão gia lập tức dẫn thuộc hạ rời đi.
Sau khi đưa mắt tiễn đối phương rời khỏi, Thường Y mới mỉm cười nhìn về phía ba người Hứa Cảnh Minh bên cạnh: “Ba vị, chúng ta ra ngoài rất đột ngột, nên kẻ thù bí mật không kịp hành động, nhưng lúc chúng ta trở về… chính là thời cơ tốt nhất để bọn hắn ra tay. Kẻ nhòm ngó để mắt đến gia sản Thường gia không chỉ có một, hôm nay là lần đầu tiên các vị động thủ, nhất định phải khiến cho những kẻ tham lam không đáy kia phải khiếp vía. Nếu không làm chúng khiếp sợ, rất nhiều con sói đói khát khác sẽ nhào đến.”
“Yên tâm, chúng ta đã nhận tiền của Thường công tử rồi, nhất định sẽ xử lý chu toàn.”
Lữ tiên sinh mở miệng, Hứa Cảnh Minh và Tử Đằng cũng gật đầu.
“Ta tin tưởng vào ba vị.”
Thường Y gật đầu và bước xuống lầu.
Rất nhanh sau đó, Thường Y và Thanh Vũ cô nương rời khỏi tửu lầu và bước lên xe ngựa, những người khác tiếp tục hộ tống trở về.
Lúc này, màn mưa đã nặng hạt hơn trước.
Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh, Tử Đằng cô nương, ba người di chuyển xung quanh xe ngựa, chú ý quan sát mọi hướng.
Đi được một lúc, ngoắt vào một con phố…
“Hả?”
Đám người Hứa Cảnh Minh có chút biến sắc, bởi vì trước mặt là một đội quân đông nghìn nghịt, ai nấy đều mặc áo tơi, phần lớn đều cầm theo đao khiên. Ngoài ra, một số kẻ mang theo dây xích, cũng có người dắt những cái rìu trên hông. Đội quân ô hợp này đang từng bước tiến lại gần.
Soạt soạt soạt, đám người Hứa Cảnh Minh nghe thấy âm thanh ở phía sau, lập tức quay đầu nhìn lại.
Đó vẫn là một đội quân đông nghịt, ai nấy đều đằng đằng sát khí, cũng đang tiến lại gần bọn họ.
Trước sau đều bị vây chặn. Không có lối thoát.
“Đây… đây…”
“Không hay rồi.”
Những người đi đường bị dọa sợ đến líu giọng.
“Bang Hoa Nguyệt hành sự, những người không liên quan mau chóng rời khỏi.”
Một gã đại hán vạm vỡ mặc áo tơi lạnh lùng nói.
Những người dân bình thường lập tức co giò bỏ chạy, đám người bang Hoa Nguyệt này cũng không ngăn chặn, để những người đó luồn lách qua những kẽ hở để rời đi.
Rất nhanh sau đó, cả con phố chỉ còn lại chiếc xe ngựa của Thường Y và đám hộ vệ, bọn họ đang bị đám người bang Hoa Nguyệt vây chặn ở chính giữa.
Bầu không khí như ngưng tụ.
Trong đám hộ vệ bên cạnh xe ngựa, có không ít người nắm lấy đao khiên, sắc mặt căng thẳng đến mức tái nhợt. Trong số bọn họ cũng có một vài ‘cao thủ loại ba’ được mời đến, mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều. Nhưng đối mặt với mấy trăm người tinh nhuệ của bang Hoa Nguyệt, bọn họ vẫn có chút khiếp sợ.
“Mau bỏ vũ khí và quỳ xuống, chúng ta có thể tha không giết.”
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu rống lên: “Nếu dám phản kháng sẽ bị giết không thương tiếc.”
Vừa dứt lời, một số hộ vệ cầm đao khiên bắt đầu do dự, mặc dù bọn họ đã nhận tiền nhưng mạng sống chỉ có một. Bọn họ nhìn vào đám người đông nghịt phía trước và sau, căn bản không có lòng tin sống sót.
“Công tử có lệnh.”
Một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào truyền ra từ bên trong xe ngựa, đó chính là Thanh Vũ cô nương: “Những kẻ chặn xe ngựa, giết không tha.”
Đám người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương đều trở nên nghiêm túc, tập trung quan sát những đối tượng này.
Chủ thuê đã hạ lệnh, bọn họ đương nhiên phải chấp hành.
“Ha ha ha …”
Tên đại hán vạm vỡ cầm đầu cười lớn: “Đứa con hoang của Thường gia thật gan dạ, ra tay!”
Giọng nói vừa dứt.
Soạt soạt soạt.
Đám người phía trước và phía sau lập tức vung rìu trong tay, những chiếc rìu ném dày đặc xoẹt qua màn mưa, bao phủ toàn bộ xe ngựa.
Khi đám người bang Hoa Nguyệt ném rìu ra, mã phu lập tức rút đao rựa ở thắt lưng, ánh đao lóe lên, liên tiếp chặt đứt hai bên càng xe. Càng xe làm bằng gỗ khá to chắc, nhưng vẫn bị chặt đứt trong nháy mắt, chứng tỏ đao thuật của người này cũng không hề tầm thường.
Mã phu đồng thời vung roi quất mạnh vào mông ngựa.
Hí hí hí.
Con tuấn mã phát ra tiếng hí, lập tức lao thẳng về phía trước, bốn chiếc vó dẫm trên con phố đẫm nước, xông về phía đám người bang Hoa Nguyệt một cách mù quáng.
“Bảo vệ công tử.”
Người thủ lĩnh của đám hộ vệ cầm đao khiên đột nhiên hét lên, từng người nhanh chóng tiến sát và vây chặt xe ngựa, đồng thời nâng khiên lên, dốc lòng bảo vệ những người ngồi ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận