Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 511: (Phần 4) Trân trọng thực tại (2)

Hứa Cảnh Minh cầm miếng thịt trong tay, hắn không khỏi thán phục gu mỹ thực của Khâu Đồng.
“Thật ra, khi vừa mới đến Hình Ngục ti, ta cũng cảm thấy khá áp lực.”
Khâu Đồng vừa uống rượu vừa nói: “Hình Ngục ti quá buồn tẻ nhàm chán, còn ta chỉ như một tên ngốc ngồi trông coi phạm nhân cả ngày. Hơn nữa, không kẻ nào dám cả gan đến đại ngục tổng bộ Nam phủ để cướp tù, cho nên mỗi ngày trôi qua quả thực rất chán chường, ta chỉ biết lấy việc chèn ép phạm nhân để tìm kiếm một chút thú vị.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ta nghe nói, một khi đã vào đại ngục tổng bộ Nam phủ, nếu không có mấy ngàn lượng bạc thì đừng hòng được sống sót trở ra.”
“Ta cũng không biết nữa.”
Khâu Đồng lắc đầu: “Thế giới này rất hỗn loạn! Ai ai cũng muốn có chỗ tốt, nhưng ta không muốn chung đụng, không thích bị ràng buộc với bất kỳ ai.”
Hứa Cảnh Minh hiểu điều này.
“Cũng may, ta là đội phó, có thể vụng trộm lười biếng.”
Khâu Đồng nói: “Trong lúc bình thường, ta rất thích nghiên cứu ẩm thực nhất, mà đây chính là Đế Đô! Nơi hội tụ của những món ngon hàng đầu từ khắp các nơi.”
Hứa Cảnh Minh lập tức nói: “Muội cứ kể hết đi, càng tỉ mỉ rõ ràng càng tốt. Ta hiện đang có rất nhiều thời gian rảnh, có thể từ từ đi nếm thử từng món một.”
Chí ít, những món ăn ở tửu lâu yên tĩnh này rất vừa miệng Hứa Cảnh Minh.
“Được, không thành vấn đề.”
Khâu Đồng gật đầu, bỗng nhiên nói: “Nhân tiện, huynh có thường xuyên đến thăm La huynh không?”
“Lần trước đến Phí phủ, ta nghe nói hắn đã dọn ra khỏi đó.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Ừm.”
Khâu Đồng gật đầu: “Ta tìm hiểu được, hắn đã mở một tửu lâu nhỏ, vừa mới nạp hai tiểu thiếp, đoán chừng muốn có con nối dõi tông đường, yên ổn sống một đời.”
“Nạp thiếp?”
Hứa Cảnh Minh kinh ngạc.
“Hắn cũng không kể cho bất kỳ ai, ta nói chuyện phiếm cùng một vệ binh Huyết Vũ khác trong lúc rảnh rỗi thì tình cờ biết được.”
Khâu Đồng nói: “Dù sao đi nữa, ba người chúng ta cũng cùng đến từ thành Lan Nguyệt, chúng ta cũng nên để ý, giúp đỡ hắn về sau.”
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Chú ý hơn chút.”
“Trong số ba chúng ta, La huynh là người thảm nhất. Ta bị gãy một cánh tay. Cảnh huynh, huynh là người có thực lực mạnh nhất… Nhưng hiện giờ cũng đã bị giáng chức, chỉ còn là một vệ binh Huyết Vũ bình thường.”
Khâu Đồng lắc đầu: “Ta cũng đã nhìn thấu, Đế Đô thật sự rất khó sống .”
“Khó thật.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn không hề trêu chọc tên Trình Yến Nhiên kia, nhưng vẫn vướng phải tai họa.
Ngay cả những huynh đệ dưới trướng hắn, ví dụ như đám người Trương Khả kia cũng bị hại một cách vô tội.
“Ta ở tổng bộ Nam phủ đã lâu, có thể cảm nhận được… Thế đạo bây giờ thật sự rất hỗn loạn, ngay cả những vệ binh Huyết Vũ ở Đế Đô cũng đang cố gắng tìm đường thoát thân.” Khâu Đồng nói.
“Tìm đường thoát thân sao?” Hứa Cảnh Minh giật mình.
“Khu vực phía Tây Bắc đã hoàn toàn thối nát, khu vực phía Nam cũng không khá hơn là bao, chỉ khu vực phía Đông vẫn còn có thể duy trì trật tự cơ bản nhất.”
Khâu Đồng thì thào nói: “Vệ binh Huyết Vũ ở Đế Đô cũng thầm cho rằng thiên hạ này sẽ không chống đỡ được lâu nữa, ai nấy tuyệt nhiên cố gắng kiếm thêm nhiều hơn nữa.”
“Muốn trấn thủ Đế Đô, 40.000 vệ binh mưa máu và 200.000 vệ binh phụ trợ là đủ, còn nếu muốn bình định thiên hạ… Như vậy là còn thiếu rất nhiều.”
Hứa Cảnh Minh cũng gật đầu.
Hai người ăn uống no nê, đang nói chuyện phiếm thì dưới tầng bỗng có tiếng cãi vã.
“Bát canh này có một con chuột chết lớn như vậy, khiến cho Lục gia ta buồn nôn muốn chết! Nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ đập phá tửu lâu này!”
Giọng nói lớn tiếng đến mức cả tửu lâu đều nghe thấy.
“Đi xuống xem thử.”
Khâu Đồng nói.
“Đi.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy.
Khi cả hai xuống đến tầng một thì thấy một nhóm người đang vô tư ngồi ở hai bàn, một tên cầm đầu đang chỉ tay vào bát canh: “Trông kìa, trông kìa, con chuột chết to như vậy, có ghê không? Làm ăn bôi bác như vậy mà các ngươi dám mở tửu lâu à? Đóng cửa càng sớm càng tốt.”
“Lục gia, Lục gia.”
Một ông lão bước tới nói: “Chúng tôi nguyện ý nhận lỗi, ngươi muốn bao nhiêu, cứ nói ra.”
Tên thủ lĩnh xấu xí duỗi bàn tay thô ráp ra: “Năm trăm lượng bạc, Lục gia ta sẽ tha cho các ngươi.”
“Năm trăm lượng?” Ông lão kêu lên.
“Vương đại ca, chính là bọn họ.”
Thiếu nữ phục vụ dẫn theo hai tên vệ binh phụ trợ tuần tra đi vào, hai tên vệ binh phụ trợ nhìn thấy đám người đang gây chuyện này, không khỏi cau mày.
“Vương Thành, ngươi tới thì tốt rồi.”
Nam tử xấu xí nhếch mép cười, hắn chỉ vào bát canh: “Ngươi mau nhìn con chuột chết trong canh này, trông thật buồn nôn. Nếu hôm nay các ngươi không cho ta lời giải thích, làm sao Thường lão lục ta còn mặt mũi lăn lộn ở Đế Đô?”
Thiếu nữ phục vụ tức giận nói: “Nếu trong một bát canh thịt lớn như vậy có chuột chết, thế mà các ngươi vẫn còn uống hơn nửa bát canh! Lại còn vớt sạch thịt trong bát?”
“Đừng nói nữa, càng làm ta thêm tức giận!”
“Ăn hết thịt trong canh mà không mò được con chuột chết to như vậy?” Thiếu nữ giận dữ mắng.
“Đúng là trùng hợp như vậy!”
Nam tử tức giận nói: “Đừng nói nhảm nữa, năm trăm lượng bạc. Ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, nếu không hôm nay… Người của ta sẽ đập tan tửu lâu này. Đừng nói là Vương Thành, các ngươi tìm ai đến đây cũng đều vô ích!”
Thiếu nữ tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe, nhưng cũng không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận