Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1235: (Phần 10) Một đồng bạn khác (2)

Bên trong hòn đảo, trung tâm bán đấu giá.
Nghê Vân và các cô gái khác vẫn đang bị nhốt trong lồng giam, người nào nấy đều vô cùng hoảng sợ lo lắng. Hứa Cảnh Minh đeo chiếc mặt nạ dữ tợn xuất hiện ở chính giữa đại sảnh, sau đó tiện tay nhặt lên một chiếc thiết bị liên lạc đang mở giữa những xác chết nằm rải rác trên sàn.
“Ret.”
Quang ảnh hiện lên giữa không trung, một nữ cảnh sát mỉm cười nói: “Đây là Trung tâm An ninh Quốc gia, ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Nữ cảnh sát cũng có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Hứa Cảnh Minh đeo chiếc mặt nạ dữ tợn.
“Tiểu thư xinh đẹp, ta muốn báo án. Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Mời nói” Nữ cảnh sát nói.
“Nơi này là trung tâm ban đấu giá ở khu vực bên trong đảo Ma Cổ. Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Toàn bộ kiến trúc bên trong đảo Ma Cổ đã bị hư hại, hệ thống vũ khí phòng thủ ở nơi này cũng hoàn toàn bị phá huỷ, các ngươi có thể phái người đến tiếp quản nơi này”
“Ngươi nói cái gì?” Nữ cảnh kinh ngạc.
“Có hơn 1000 người dân bị buôn bán trái phép ở đảo Ma Cổ, xin các ngươi hãy tiến hành sắp xếp chỗ ở thật tốt cho bọn họ. Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Xin giúp ta chuyển lời tới cục trưởng “Chương Bối Tư” của các ngươi và với tộc trưởng “Tấn Hoàng Phúc Thần của gia tộc Tấn Hoàng: nếu như các ngươi không thu xếp ổn thỏa hết cho những người đáng thương này, thì cũng không cần thiết phải sống nữa.
“Đương nhiên, đây chỉ là nhắc nhở hết sức thiện ý” Hứa Cảnh Minh mỉm cười, xách lên một thi thể: “Còn nữa, các ngươi đừng trùng tu lại đảo Ma Cổ, ta không thích nơi này. Đây là thi thể của Tấn Hoàng Dịch, cũng là lời cảnh cáo thiện ý của ta dành cho gia tộc Tấn Hoàng!”
Nữ cảnh sát biến sắc kịch liệt: “Tấn Hoàng Dịch?”
Chỉ cần là người có chút theo đuổi võ đạo, thì đều biết đến cái tên Tấn Hoàng Dịch này. Dù sao thì ông ta cũng là võ giả cấp truyền thuyết đã sớm thành danh của nước Đông Vân.
“Tiểu thư xinh đẹp, ta sẽ tắt liên lạc trước đây” Hứa Cảnh Minh đeo mặt nạ dữ tợn thân thiện cười nói, sau đó lập tức bóp nát thiết bị liên lạc rồi cất bước rời khỏi trung tâm bán đấu giá.
Hắn không cứu một mình Nghê Vân.
Trong số nhiều người bị buôn bán như vậy, nếu như hắn chỉ cứu một mình Nghê Vân, thì chính là đang làm hại cô ta.
Hứa Cảnh Minh điều khiển máy bay cỡ nhỏ của mình rời khỏ từ sân bay rộng lớn. Hầu hết những khu vực trong sân bay đều không có camera giám sát, dù sao thì nơi này cũng là ở bên ngoài đảo, hơn nữa lại còn vô cùng rộng lớn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Cảnh Minh đã về tới thành phố Giang Hãn.
“Giải quyết Du Phong, mình lại lại có thể tiếp tục trải qua những ngày tháng yên tĩnh” Hứa Cảnh Minh thả túi trường thương trên lưng xuống, nhìn thoáng qua túi màu đen trông có vẻ rất phổ biến ở bên ngoài.
Mỗi khi ở bên ngoài, hắn thường mang theo túi thương bên mình.
Nếu như có trường thương trong tay, thực lực của hắn cũng được gia tăng lên rất nhiều.
Lúc Hứa Cảnh Minh trở về nơi ở của mình tại thành phố Giang Hãn, rất nhiều cảnh sát của nước Đông Vân đã đến được đảo Ma Cổ bằng hàng trăm chiếc máy bay quân dụng.
Bên trong đảo Ma Cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận