Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 408: (Phần 4) Ám sát (2)

Đổng Hiệu kéo miệng cống xuống, vừa nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng vọng tới, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Một cao thủ bình thường, khi nhìn thấy thông đạo dưới đất, đều sẽ dò tìm vô cùng cẩn thận, sợ rằng sẽ nhận bài học cay đắng.
Nhưng rõ ràng ba người Hứa Cảnh Minh, một người xông lên phía trước, hai người phía sau lập tức lao theo. Kể cả một đồng đội có chết đi, bọn họ cũng không quan tâm. Thứ bọn họ quan tâm là giết chết ‘Đổng Hiệu’ với tốc độ nhanh nhất.
Bởi vì trong lòng họ, mạng sống của Đổng Hiệu có giá 900.000 xu vũ trụ. Cho dù bọn họ chết một lần thì cũng chỉ tốn 100.000 xu vũ trụ, một sự trao đổi rất xứng đáng.
“Thịch.”
Đao luân ba mặt sắc nhọn, xé toạc cửa cống, Lữ tiên sinh đã nhìn thấy Đổng Hiệu đang bỏ chạy thục mạng.
“Ba vị, người nào mời các ngươi vậy, ta sẽ trả gấp đôi!”
Đổng Hiệu hét lớn, sợ rằng nếu hét chậm quá sẽ mất mạng.
Vù.
Đao luân xoay tròn, gào rít vù vù trong không trung, nhưng bị cây đoản kích của Đổng Hiệu chặn lại, cho nên bay về và đáp xuống tay Lữ tiên sinh.
Ba người Lữ tiên sinh, Hứa Cảnh Minh và Tử Đằng cô nương đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, đôi mắt của ba người sáng rực.
“Gấp đôi tiền?”
Lữ tiên sinh khàn giọng, nói.
“Người mời bọn ta đã bỏ ra ba trăm lượng bạc.”
Hứa Cảnh Minh trầm giọng: “Ngươi có thể bỏ ra gấp đôi không?”
“Có, ta có gấp đôi. Sáu trăm lượng, ta có thể bỏ ra.”
Đổng Hiệu nói: “Ta là phó Đường chủ đường Phượng Hồ mà.”
Ba người Hứa Cảnh Minh nhìn nhau.
“Hãy đưa tiền ra ngay bây giờ, bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Tử Đằng cô nương cũng mở miệng nói: “Nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
“Ngươi nghĩ ta ngốc sao?”
Đổng Hiệu cười nói: “Nếu ta giao vàng, các ngươi lại lật mặt không giữ lời, vậy thì ta phải làm thế nào? Như vậy đi, ta sẽ đưa các ngươi hai trăm lượng trước. Ngày mai… các ngươi cử người tới liên hệ với ta, nếu ta không chịu bù thêm, thì dựa vào thực lực của các ngươi, quay lại giết ta cũng không muộn.”
“Đưa trước hai trăm lượng? Quá ít.”
“Người ta thuê bọn ta đã bỏ ra ba trăm lượng rồi.”
Ba người Hứa Cảnh Minh, Tử Đằng cô nương và Lữ tiên sinh bày ra ánh mắt sát khí đằng đằng, nhìn chằm chằm vào Đổng Hiệu giống như ba con sói đang nhìn một chú cừu non.
Đổng Hiệu cũng không nghi ngờ, bản thân hắn ta cũng là cao thủ loại hai, lại còn là người của bang Hoa Nguyệt, muốn treo thưởng giết chết hắn ta cũng phải hai ba trăm lượng bạc, nếu ít hơn nữa thì cũng không mời được cao thủ đủ mạnh mẽ.
“Thực lực của ba người này thật kinh khủng, mỗi người đều không thua kém ta. Nhưng ta cũng tiêu xài hoang phí, hiện tại chỉ còn hai trăm lượng…lấy đâu ra sáu trăm lượng cơ chứ.”
Đổng Hiệu thầm nghĩ.
“Chí ít cũng phải đưa trước cho bọn ta ba trăm lượng, ngày mai bọn ta phái người đến liên hệ với ngươi, rồi ngươi trả tiếp cho bọn ta ba trăm lượng còn lại.”
Lữ tiên sinh khàn giọng, nói: “Được rồi, không còn thời gian phí lời với ngươi nữa, đồng ý hay không thì nói một câu.”
“Cho dù ta đi gom vàng thì cũng không gom nhiều như vậy! Như vậy đi, ta có một chiếc rương nhỏ trong tủ gỗ kia, bên trong có chứa hai trăm lượng bạc.”
Đổng Hiệu lập tức nói: “Hai trăm lượng này, các ngươi cầm lấy trước, đại diện cho thành ý của ta. Còn bốn trăm lượng còn lại… các ngươi cho ta chút thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa ta cũng sợ, nếu giao cả cho các ngươi một lúc, các ngươi sẽ giết ta.”
“Thịch.”
Hứa Cảnh Minh dùng một thương đâm vào tủ gỗ, toàn bộ tủ gỗ vỡ tan tành, phía trong có một chiếc rương nhỏ cũng bị nứt ra, lộ ra những thỏi bạc ở trong đó. Mỗi thỏi bạc đều là 10 lượng, đủ 20 thỏi bạc.
Trong thế giới Huyết Vũ, vàng bạc có giá trị vô cùng cao, một lượng có giá ngang với 1000 xu vũ trụ.
“Ta nói lời giữ lời, trong này là hai trăm lượng…”
Đổng Hiệu vẫn đang nói.
Vụt vụt vụt!
Tử Đằng cô nương đột nhiên phóng ra một loạt phi tiêu. Lữ tiên sinh cũng lập tức ném đao luân ra, đao luân vù vù bay qua, Hứa Cảnh Minh cũng cầm cây ngân thương xông lên giết.
“Các ngươi nói lời không giữ lời.”
Đổng Hiệu lộ ra vẻ tức giận, hắn ta cũng không dám quay đầu bỏ chạy, bởi vì lộ lưng ra cho ba tên sát thủ này chính là nộp mạng, hắn ta cầm song kích khua múa, chặn đứng tất cả phi tiêu. Mà lúc này, đao luân cũng đã lao vù vù đến trước mặt.
Đổng Hiệu tức giận không cam lòng, dùng một cây đoản kích chặn lại. Sau khi chặn đao luân, cây đoản kích còn lại cũng đột nhiên phóng ra ngoài, chỉ cách có vài mét, Lữ tiên sinh – người xông lên rất hăng hái, cũng biến đổi sắc mặt, dùng đao luân trong tay chặn lại.
“Keng.”
Cây đoản kích được phóng ra quá nhanh với khoảng cách quá gần, đao luân của Lữ tiên sinh không thể cản được hoàn toàn, đoản kích sượt qua eo ông ấy và xé ra một mảng thịt lớn.
“Vụt.”
Ngọn ngân thương của Hứa Cảnh Minh nhân cơ hội này đâm vào cổ họng của Đổng Hiệu.
Một người đánh không nổi nhiều người. Đối mặt với sự liên thủ của ba người Hứa Cảnh Minh, Đổng Hiệu căn bản không thể ngăn chặn được.
“Quá lớn rồi.”
Lữ tiên sinh nhìn vết thương vùng eo, thông qua khống chế từng tế bào, vết thương lớn cũng thu nhỏ lại, chỉ còn thỉnh thoảng rỉ ra một giọt máu.
“Mang bạc đi, mau rời khỏi.”
Hứa Cảnh Minh nhặt một bộ quần áo trong mật thất dưới đất, gói lấy hai trăm lượng bạc kia, một tay cầm thương, một tay cầm túi bạc, quay đầu rời khỏi. Hai người Lữ tiên sinh và Tử Đằng cô nương cũng lập tức đi theo.
Vụt vụt vụt, ba người nhảy ra khỏi căn phòng đổ nát trên mặt đất, ai nấy đều hóa thành tàn ảnh, men theo con đường lúc nãy đi tới rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mà giữa đêm khuya, các thành viên của bang Hoa Nguyệt vẫn đang trên đường đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận