Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 416: (Phần 4) Cao thủ cấp một (2)

Thanh Vũ cô nương đích thân tới tận nhà xin lỗi: “Thời gian làm thủ tục sang tên đổi chủ mà chúng ta đã hẹn đành phải lùi lại một ngày, xin Trương lão gia rộng lòng tha thứ.”
“Ha ha ha… Chuyện nhỏ.”
Trương Khuê ngồi tại chỗ, chơi đùa với viên bi sắt trong tay, vóc người của ông ta cao khoảng gần một trượng, trông chẳng khác gì một người khổng lồ, hai con ngươi giống như quả chuông đồng, mang đến cảm giác áp bách cho người đối diện.
Trương Khuê cười nói: “Có điều, ta muốn nhắc nhở Thường công tử nhà các ngươi, hiện giờ mọi người ở thành Lan Nguyệt đều biết bang Hoa Nguyệt đang nhằm vào Thường gia, ngay cả quan nha cũng phải đóng cửa ngày hôm nay. Có thể thấy, bang Hoa Nguyệt chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, ta hi vọng có thể nhìn thấy Thường công tử còn sống vào ngày mai.”
“Cảm ơn Trương lão gia.” Thanh Vũ cô nương hành lễ đáp.
Thực ra vị Trương lão gia Trương Khuê này là đại diện ngầm của Thập Cửu Lưu Phong Đạo, đây là một băng cướp rất kinh khủng! Tương truyền, người cầm đầu là cao thủ siêu cấp một, mười tám vị khác cũng đều là cao thủ loại một. Càn quét ngang dọc, cướp bóc khắp nơi! Ngay cả vệ Huyết Vũ, bọn chúng cũng dám ra tay giết hại!
Đến nay, Thập Cửu Lưu Phong Đạo vẫn ung dung như cũ!
Chính quyền từng vây quét bọn chúng mấy lần nhưng đều thất bại, như vậy lại càng củng cố thêm uy danh của Thập Cửu Lưu Phong Đạo.
So với Thập Cửu Lưu Phong Đạo, tam đại bang phái thành Lan Nguyệt còn kém xa!
Còn Trương Khuê, ông ta chính là người giúp thủ tiêu tang vật.
Biệt phủ Thường gia.
“Ngân phiếu bảy ngàn lượng.”
Thường Y ngồi trong phòng mình, liếc nhìn từng tờ ngân phiếu trước mặt, trong lòng đắc ý vô vàn!
Sau khi bán mười ba cửa hàng gạo và ba quán rượu, hắn thu về tổng cộng bảy ngàn lượng bạc!
“Ngân phiếu của tiền trang chính phủ.”
Tâm trạng Thường Y rất tốt: “Chỉ một mình ta biết mật mã bằng chữ.”
Cho dù bị người khác lấy trộm ngân phiếu, nhưng nếu không có mật mã bằng chữ thì cũng vẫn không lấy được tiền.
Có hai phương thức để lấy tiền.
Ngân phiếu phối hợp mật mã bằng chữ, bất kể là ai thì cũng đều có thể lấy được tiền.
Cách còn lại, chỉ cần chủ của tờ ngân phiếu tới tiền trang chứng minh thân phận của mình phối hợp với mật mã bằng chữ, thì không có ngân phiếu cũng có thể lấy được tiền.
“Chờ đến khi hoàn thành giao dịch với Trương Khuê, bán nốt sòng bạc và nhà tổ là xong xuôi mọi chuyện.”
Thường Y nghĩ: “Nhưng bang Hoa Nguyệt đã bảo quan nha đóng cửa, xem ra bọn hắn vô cùng sốt ruột rồi.”
“Hừ hừ…”
“Bang Hoa Nguyệt, bạc của ta dễ cướp vậy hay sao?”
Ánh mắt Thường Y phát lạnh.
...
...
Thường gia canh phòng nghiêm ngặt, đông đảo hộ vệ đều cảm nhận được bầu không khí áp lực.
“Ba vị, chỉ cần hoàn thành giao dịch với Trương lão gia, ta sẽ xong xuôi mọi việc. Đến lúc đó, nhiệm vụ của ba vị cũng kết thúc, không cần đợi hết thời hạn ba tháng.”
Thường Y mở tiệc chiêu đãi ba người Hứa Cảnh Minh, Lữ tiên sinh, Tử Đằng cô nương.
“Cảm ơn Thường công tử.” Ba người nhóm Hứa Cảnh Minh cảm ơn. Chỉ mới hơn một tháng mà nhiệm vụ đã sắp kết thúc rồi, quả thực là một chuyện đáng mừng.
Thường Y nói tiếp: “Hôm nay, tám chín phần mười bang Hoa Nguyệt sẽ tới tập kích. Lần này, các ngươi nhất định phải đánh bọn chúng rụng răng.”
“Yên tâm.”
Thanh Vũ cô nương đứng một bên mỉm cười nói: “Chúng ta không cần phải quyết tử tới cùng, dù sao công tử cũng có thể lặng lẽ offline bất kỳ lúc nào. Lúc cần rút lui, tôi sẽ hạ lệnh cho mọi người rút lui.”
Thường Y nói: “Nếu như ba vị hy sinh, tôi sẽ trả thêm 10 vạn xu vũ trụ, ba vị có thể thay thân phận mới rồi lại gặp tôi vào sáng mai.”
“Không thành vấn đề.” Tử Đằng cô nương, Lữ tiên sinh đều gật đầu.
Bọn họ là người chơi mới, cho nên không quan tâm sinh tử.
“Hy sinh sao?”
Hứa Cảnh Minh nhíu mày, hắn đã hẹn với Phí gia đi Đế Đô rồi.
“À.”
Thường Y nhìn Hứa Cảnh Minh: “Cảnh tiên sinh có hẹn với Phí gia, không cần phải liều mạng vì tôi. Nếu thấy thời cơ không ổn, thì ngươi có thể rút lui trước, trốn tới chỗ không ai nhìn thấy rồi chọn offline.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Điều kiện duy nhất để offline trong thế giới Huyết Vũ chính là khi không có cư dân bản địa nào xung quanh.
“Nào nào nào, uống rượu nào.” Tâm trạng Thường Y cực kỳ tốt, bất kể thế nào đi nữa, hắn cũng đã bán được quá nửa gia sản của Thường gia, đồng thời cũng đã cất ngân phiếu cẩn thận rồi.
...
...
Thời gian trôi đi, màn đêm buông xuống.
Rầm rập rầm rập!!!
Các nhánh nhân mã chạy tới, bao vây bốn phương tám hướng xung quanh biệt phủ Thường gia mà không hề che đậy một chút nào.
Nhân số hơn một nghìn người, thật sự là chi chít chằng chịt. Nhóm hộ vệ có trách nhiệm canh phòng đang đứng trên thang, nhìn qua bờ tường xem tình hình bên ngoài thế nào thì không khỏi biến sắc.
“Nhiều người thật.”
“Toàn người là người! Người bang Hoa Nguyệt đến rồi!”
“Là đội ngũ Xích Nguyệt của bang Hoa Nguyệt!”
Những hộ vệ này dễ dàng nhận ra đội ngũ Xích Nguyệt tiếng tăm lừng lẫy của bang Hoa Nguyệt, đó là nhóm người có lực chiến mạnh nhất của bang Hoa Nguyệt, tổng cộng có 3000 quân chia thành sáu đội trực thuộc sáu vị đội trưởng! Bình thường, họ đều đi theo các vị có địa vị cao nhất trong bang phái! lần này chính là một đội trong số này, ngoài ra còn có 500 quân tinh nhuệ của Đường khẩu Phượng Hồ, trong đó có đường chủ Đường khẩu Phượng Hồ “Thôi Tiểu Đao”.
“Chỉ có mỗi một tòa nhà như thế này thôi à?” Phùng trưởng lão dáng dấp gầy còm lặng lẽ nhìn tòa nhà này, trông thấy ánh mắt đầy sợ hãi của các hộ vệ bám trên bờ tường nhìn xung quanh.
“Trưởng lão, ta bắt đầu nhé?” Một vị đội trưởng đội Xích Nguyệt mở miệng nói.
Phùng trưởng lão thản nhiên gật đầu.
Vị đội trưởng của đội Xích Nguyệt này nhìn một lượt tòa nhà, lạnh lùng mở miệng: “Đây là cơ hội sống sót duy nhất của các người, hiện tại đầu hàng thì sẽ tha chết cho các người!”
Các đội viên đứng xung quanh đông như kiến cỏ cũng hô to: “Đầu hàng không giết!”
“Đầu hàng không giết!” “Đầu hàng không giết!” “Đầu hàng không giết!”...
Năm trăm đội viên đồng thanh hô to, âm thanh hùng tráng như tiếng sấm sét vang vọng khắp muôn phương, lan khắp mấy dặm xung quanh chốn này giữa màn đêm ở thành Lan Nguyệt.
Có không ít hộ vệ bên trong Thường gia run sợ.
Vụt, một vị hộ vệ đứng trên thang nhìn ra ngoài bỗng nhảy hẳn ra ngoài tường, hô lên: “Tôi đầu hàng.”
“Tôi đầu hàng.”
“Tôi không kiếm số bạc này nữa.”
Lại liên tiếp có thêm vài hộ vệ nhảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận