Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương trình bắt đầu phát sóng một số thông tin về quá trình trưởng thành của Phương Ngu.

“Ông chủ.”
Chu Phong đứng một bên nghi ngờ hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao hôm nay đều là tin tức về Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu? Các chương trình khác nhau cũng đang bàn luận về họ.”
“Giải đấu cúp Hỏa Chủng dù sao cũng được toàn dân chú ý.”
Trình Tử Hào lơ đễnh trả lời: “Vòng ba tổng cộng có bốn trận đấu, nhưng cũng chỉ có trận Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đáng để bàn tán. Bọn họ tranh luận nhiều một chút cũng là bình thường.”
“Nhưng Hứa Cảnh Minh cũng thật may mắn.”
Trình Tử Hào bĩu môi nói: “Một thằng nhóc bị gãy chân phải nghỉ thi đấu, vậy mà hắn lại có thể xoay chuyển nhờ vào kỷ nguyên của thế giới ảo. Nhưng Trung Quốc chúng ta tàng long ngọa hổ, các cao thủ dân gian liên tiếp xuất hiện, mới hơn một tháng đã có một Phương Ngu anh tài cái thế. Tôi tin rằng, qua mấy tháng nữa… Sẽ có mười người, trăm người như Phương Ngu xuất hiện. Đến lúc đó, Hứa Cảnh Minh chẳng là gì cả!”
“Ông chủ nói rất đúng, các tuyển thủ chuyên nghiệp ngày xưa là những thiên tài nổi lên giữa trăm vạn người trên thế giới. Bây giờ 7 tỷ người khắp toàn cầu đều đang cạnh tranh với nhau, những tuyển thủ chuyên nghiệp từng là thiên tài trong quá khứ… Phần lớn trong số họ cũng không còn là thiên tài nữa.”
Chu Phong gật đầu.
“Chỉ là…”
Chu Phong xem chương trình, hắn nhíu mày: “Ông chủ, tôi vẫn luôn thu thập tin tức của nhiều chương trình phát sóng trực tiếp khác nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng cách bàn luận về Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu của bọn họ có chút phóng đại.”
“Dù sao đi nữa, một người đánh bại Thiết Liên Vân, một người khác đánh bại Chu Nghệ. Cậu xem, nếu bọn họ bị đào thải, còn có bao nhiêu người bàn luận về bọn họ?”
Trình Tử Hảo nhíu mày: “Được rồi, đừng nói về Hứa Cảnh Minh nữa, thật mất hứng.”
“Vâng.”
Chu Phong hiểu rõ ông chủ mình không thích Hứa Cảnh Minh.
“Công ty chúng ta phải nhanh chóng nắm chắc thời điểm này.”
Trình Tử Hào phân phó: “Hiện tại đang là thời kỳ phát triển nhanh chóng của công ty phát sóng trực tiếp chúng ta, giải đấu cúp Hỏa Chủng rõ ràng đã khơi dậy cảm xúc của toàn dân. Toàn dân đang luyện tập võ thuật, đương nhiên sẽ chú ý đến các chương trình phát sóng trực tiếp liên quan đến võ thuật….tỷ lệ cao hơn rất nhiều so với trước đây.”
“Vâng.”
Chu Phong ngoan ngoãn đáp.


Trong quán rượu.
Mới ban ngày ban mặt mà Tôn Lạp đã say khướt.
Hắn ngẩng đầu nhìn TV ở trong quán rượu, màn hình được chia thành hai phần, phía trên là cảnh Hứa Cảnh Minh giết Thiết Liên Vân, còn ở dưới là cảnh Phương Ngu giết Chu Nghệ.
Người dẫn chương trình vẫn đang nói với giọng điệu đầy phấn khích.
“Tại sao nơi nào cũng có Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu?”
Hai mắt nhìn màn hình của Tôn Lạp trở nên đỏ bừng.
“Tập đoàn Kim Bằng này thật thâm độc, vừa thi đấu xong liền đuổi tôi ra khỏi đội? Tại sao lại hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy?”
Tôn Lạp phẫn nộ uất ức: “Nếu không vì các người, bây giờ tôi vẫn còn ở trong đội ngũ Hứa Cảnh Minh, chỉ riêng tiền thưởng thi đấu đã cao hơn nhiều so với tiền mà chiến đội Kim Bằng các người cho!”
“Những tập đoàn lớn không có ai là người tốt hết.”
Tôn Lạp ngửa đầu uống rượu, vô cùng phẫn nộ.
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận