Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 480: (Phần 4) Sát ý (2)

Một nhóm người đang say khướt, bá vai bá cổ nhau đi trên con phố, một đám người hầu đi theo sau lưng họ.
“Tửu lượng của Viên Phúc quá kém, hắn say rồi.”
“Sau này, ngươi nhớ bảo hắn uống ít một chút. Một khi Viên Phúc say, người xui xẻo vẫn là ta, đại bá nhất định sẽ phạt ta.”
Một người hầu cõng thiếu gia nhà mình, nói với những người say khướt khác.
Trong góc phố, ba tên vệ binh Huyết Vũ núp trong bóng tối, nhìn những con ma men này bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đám ma men kia loạng choạng bước đến gần chỗ ba vệ binh Huyết Vũ.
“Biến đi.”
Một vệ binh Huyết Vũ lên tiếng quát tháo.
“Ngươi là ai?”
Một tên say rượu trừng mắt nhìn hắn.
Vừa dứt lời—
Phốc phốc phốc!
Những người say khướt kia cùng đám người hầu lần lượt bắn ra mấy chục ám khí trong nháy mắt, cho dù ba tên vệ binh Huyết Vũ có võ nghệ cao cường, thì bọn hắn cũng không thể địch lại được quá nhiều công kích cùng một lúc được. Hai tên vệ binh Huyết Vũ lập tức bị bắn trúng, máu tươi trào ra, lặng yên ngã xuống đất. Một tên Hộ vệ Huyết Vũ cầm khiên chặn ám khí lại, sau đó cơ thể chạm đổ bức tường phía sau lưng, ý đồ muốn đào thoát.
Nhưng kiếm quang, ám khí và dây thừng liên tiếp đánh tới, tên vệ binh Huyết Vũ vừa đụng đổ vách tường này cũng không kịp phóng mũi tên báo động ra đã phải bỏ mạng.
Sau khi giết chết ba vệ binh Huyết Vũ, đám ma men kia thực ra cũng chẳng có tên nào đang say rượu, tất cả đều rất tỉnh táo.
“Đến nơi tiếp theo.” Một tên người hầu không đáng chú ý trong nhóm đó ra lệnh.

Khắp mọi nơi trong khu vực quản lý, các cuộc tấn công nhằm vào vệ binh Huyết Vũ liên tiếp xảy ra. Tất cả đều là lấy nhiều đánh ít! Ưu thế áp đảo, giống như không có chủ ý trước, một nhóm vệ binh Huyết Vũ đã bị giết chết.
Mãi cho đến sau khi mười một người đã bỏ mạng, một vệ binh Huyết Vũ mới kịp thời phóng mũi tên báo động ra.
“Vút!”
Mũi tên lướt nhanh qua bầu trời, tạo ra âm thanh chói tai rồi nổ tung trên không trung, gây huyên náo trong phạm vi mười dặm xung quanh.
“Tấn công toàn diện.”
Các cao thủ của Hoàng Tuyền môn nhìn thấy mũi tên báo động, bọn chúng cũng không còn tiếp tục che giấu nữa mà bắt đầu tấn công, giết chóc toàn diện.
“Vẫn chưa tìm thấy Cảnh Minh?” Thủ lĩnh nhiệm vụ lần này của Hoàng Tuyền môn có chút tức giận.
“Bẩm hộ pháp, gián điệp của chúng ta trải khắp khu vực này. Mỗi một con đường, ngõ hẻm, thậm chí cả một số nơi khả nghi đều đã thám thính qua, nhưng đều không tìm thấy Cảnh Minh.” Thủ hạ nói.
“Ta không quan tâm, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.”
Thủ lĩnh nhóm người Hoàng Tuyền môn khua tay, nói: “Hết thời gian, chúng ta phải rút lui.”
“Rõ.” Thủ hạ nhanh chóng hành động.
Trong không gian cá nhân.
Hứa Cảnh Minh đọc hồ sơ, hắn cũng hiểu sâu hơn về Trình Yến Nhiên.
“Hóa ra hắn lại có nhiều bí mật như vậy.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm: “Mình có thể thấy rằng, tuy Trình Yến Nhiên vô cùng kiêu ngạo, ngang tàng ở bên ngoài, nhưng thực ra hắn ta lại rất xảo quyệt và thận trọng. Mình căn bản không có khả năng giết chết kẻ này.”
Càng tìm hiểu, Hứa Cảnh Minh càng nhận ra rằng Trình Yến Nhiên là người vô cùng thận trọng.
Thế lực của hắn cũng cực kỳ mạnh mẽ! Không hề xuất hiện bất kỳ sơ hở nào!
“Thời niên thiếu, hắn ta đã phải lưu lạc khắp nơi, có lẽ vì thế mà mới trở nên thận trọng như vậy.”
Hứa Cảnh Minh cất tập tài liệu đi, đột nhiên nghĩ: “Đêm qua, hắn ta phái người đến ám sát mình, không biết đêm nay như thế nào?”
Vừa nghĩ tới, Hứa Cảnh Minh lập tức ấn mở thế giới Huyết Vũ, ý thức trực tiếp tiến vào.
...
...
Hứa Cảnh Minh xuất hiện trong kho củi của ngôi nhà hoang, một tia sáng mờ ảo bao trùm lấy hắn.
Hắn bước ra khỏi phòng chứa củi, lỗ tai khẽ động đậy một chút, liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào: “Có chuyện gì vậy? Thế giới Huyết Vũ hiện giờ cũng đã là nửa đêm, tại sao lại ồn ào như vậy?”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, sau đó lại nhảy lên trên một gốc cây lớn. Hắn đứng trên cành cây vững chắc, lần theo tiếng động để xem xét động tĩnh.
Chỉ nhìn thấy đằng xa, những vệ binh Huyết Vũ và vệ sĩ phụ trợ cầm đuốc chạy trốn khắp nơi trên đường phố.
Đảo mắt xung quanh, ước chừng có ít nhất một ngàn người.
“Có chuyện rồi.” Sắc mặt Hứa Cảnh Minh có chút căng thẳng, hắn nhảy xuống từ cành cây cao, tiến về phía một vệ binh phụ trợ quen thuộc.
Vệ binh phụ trợ cầm đuốc, soi sáng đường đi, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm nghị.
Hứa Cảnh Minh đi ra khỏi hẻm nhỏ, trực tiếp đi tới.
“Cảnh đại nhân.”
Mấy tên vệ binh phụ trợ kinh hãi, nhận ra đại nhân nhà mình.
“Cảnh đại nhân, ngài không sao chứ?” Một vệ binh phụ trợ ngạc nhiên nói.
“Ta vừa về khu vực quản lý, đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Cảnh Minh lớn tiếng hỏi.
“Nửa canh giờ trước, nhiều vệ binh Huyết Vũ trong khu vực quản lý của chúng ta đã bị tấn công, ai nấy đều phải chết rất thảm thương. Đội vệ binh Huyết Vũ ở những nơi khác nhìn thấy mũi tên báo động thì liền chạy tới, nhưng những tên hung thủ kia đã bỏ chạy.”
“Không ít vệ binh phụ trợ của chúng ta cũng bị giết chết.”
“Nhóm hung thủ đó quá hung tàn, nhìn thấy bất cứ vệ binh Huyết Vũ nào chúng cũng sẽ giết.”
Mấy vệ binh phụ trợ nhao nhao nói.
Vẻ mặt Hứa Cảnh Minh trở nên nghiêm nghị: “Bao nhiêu người chết rồi? Đội phó Trương Khả và đội phó Tiền Diêm đều không sao chứ?”
“Thuộc hạ không nhìn thấy hai đội phó.”
Có vệ binh phụ trợ lên tiếng trả lời: “Rất nhiều vệ binh Huyết Vũ đã bỏ mạng, ước chừng phải hơn phân nửa. Ta còn nghe nói, mấy tên hung thủ này giết cả người nhà của vệ binh Huyết Vũ, những huynh đệ nào không tuần tra ban đêm cũng bị chúng đuổi giết tới tận nhà, thậm chí người thân cũng bị liên luỵ.”
“Giết cả người thân?”
Sắc mặt Hứa Cảnh Minh trở nên khó coi.
Trình Yến Nhiên thực sự điên rồi.
Mối thù hận này rốt cuộc lớn thế nào?
Có cần thiết phải đối phó với một đội vệ binh Huyết Vũ như thế này không?
Có lẽ cũng không phải là hận, trong mắt vị thế tử này, vệ binh Huyết Vũ chỉ nhỏ bé như sâu kiến, hắn cũng chỉ là tùy ý giẫm chết vài con kiến mà thôi.
Hứa Cảnh Minh đi tới những nơi khác.
“Cảnh đại nhân.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đống thi thể được đặt ở phía xa, đám vệ binh phụ trách canh giữ vô cùng cung kính.
“Đây là xác của ba vệ binh Huyết Vũ và bảy vệ binh phụ trợ.” Hộ vệ trông coi báo lại.
Hứa Cảnh Minh bước tới, vén tấm vải ra.
Tất cả bọn họ đều là vệ binh dưới trướng của hắn, hàng ngày đều cung kính phục vụ hắn. Còn những vệ binh phụ trợ kia, khi hắn mới chuyển nhà, bọn họ đều tới hỗ trợ.
Bây giờ họ nằm ở đây, trên thi thể hiện đầy vết thương dữ tợn.
Hứa Cảnh Minh im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận