Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 707: (Phần 6) Thức tỉnh (1)

“Cọt kẹt.”
Hứa Cảnh Minh mở cửa, nhìn thấy Ngô Thất ngồi bên bàn đá, trên mặt bàn có để một bầu rượu.
“Thất thúc.”
Hứa Cảnh Minh ngồi vào bàn.
Ngô Thất còng lưng, rót cho Hứa Cảnh Minh một chén rượu, đưa tới trước mặt Hứa Cảnh Minh, cười nói: “Cuối cùng, ta vẫn thi triển Đao Pháp trước mặt thiếu gia. Với con mắt tinh tường của thiếu gia, ngươi có lẽ cũng đã nhận ra rồi.”
Đao Pháp đạt tới cảnh giới cao thủ siêu cấp một là một điều rất hiếm thấy trong giới Thiên Ma.
Lúc bình thường, Ngô Thất cũng đã từng thi triển Đao Pháp. Lần này, do phải đánh với Thiên Ma có thực lực sánh ngang với người phục ma cửu cảnh, nên Ngô Thất bị ép phải bộc lộ toàn bộ Đao Pháp của mình, tất cả đều đã lọt vào tầm mắt của Hứa Cảnh Minh.
“Đúng vậy, ta đã nhận ra rồi.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Thực ra, vào đêm đầu tiên mà sư huynh Cổ Sơn tới chơi, với cảnh giới cao mình của mình, hắn đã nhận ra Thất thúc là Thiên Ma và nói cho Hứa Cảnh Minh.
Lúc đó, Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng vào ân tình mười năm sớm chiều ở chung!
“Ha ha…”
Ngô Thất bưng chén rượu lên uống ực một ngụm cạn chén: “Ta biết ngay, kiểu gì cũng có ngày này mà.” Nói rồi, Ngô Thất đưa tay về phía bầu rượu.
Hứa Cảnh Minh nhanh tay giữ bầu rượu lại: “Để ta rót rượu cho Thất thúc.”
Ngô Thất ngẩn người, mắt đỏ hoe.
“Thất thúc trở thành Thiên Ma từ khi nào vậy?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Ngô Thất nhìn lên bầu trời, ánh mắt mông lung: “Lâu lắm rồi, cách đây lâu lắm rồi.”
Ngô Thất nhớ lại: “Khi xưa, vì cả nhà bị yêu ma làm hại, nên ta mới trở thành cô nhi, phải chịu đủ mọi đau khổ, lang thang tới thành phủ Thành An. Có đôi lúc, ta thực sự rất muốn quên đi thời niên thiếu cực khổ đó.”
Hứa Cảnh Minh lẳng lặng lắng nghe, xét đến hoàn cảnh ác liệt ở thế giới Phục Ma, hắn có thể tưởng tượng được phần nào khó khăn của một đứa trẻ chạy nạn.
Ngô Thất nói: “Lúc đó, ta bị đánh tới mức chấn thương cột sống, nhưng cũng không có cách nào chữa trị trong lúc chạy nạn, nên cái lưng mới cong veo như vậy. Về sau nhập môn võ đạo, ta tập trung vết thương, tật gù lưng cũng không còn quá nghiêm trọng. Ngươi cũng chưa thấy ta lúc còn nhỏ rồi, cái lưng gù hơn rất nhiều so với hiện tại.”
“Ta vẫn nhớ rõ trận tuyết dày năm đó, thời tiết rét lạnh đến mức ta không thể đi kiếm ăn. Lúc đó, nếu ta thật sự ngủ quên, chắc chắn sẽ không còn sống sót đến hiện giờ. Ngay khi ta còn mơ mơ màng màng, thì một vị nữ tử chạc tuổi ta đã xuất hiện và giang tay cứu vớt ta, người đó chính là mẹ ngươi.”
“Ta vẫn nhớ rõ lúc đó, mẹ ngươi là thiên kim tiểu thư Ngô gia, trên người mặc y phục rất đẹp, nhưng nàng cũng không hề chê bai một tên ăn mày còng lưng bẩn thỉu là ta, vừa cho ta đồ ăn thức uống, sau đó còn kéo tay ta tiến vào Ngô phủ.”
“Mẹ ngươi là người rất tốt bụng, nàng cho ta đọc sách, tập viết, học võ, để ta được sống như một con người thật sự.”
Hứa Cảnh Minh lắng nghe.
“Ta muốn dành cả đời này để báo đáp công ơn tiểu thư, cho nên ta đã học võ rất chăm chỉ, cuối cùng cũng nhập môn võ đạo và trở thành hộ vệ của nàng.”
Thất thúc cười nói.
“Sau khi được gả đến Trần gia, tiểu thư mang theo một đám hộ vệ nha hoàn, trong đó cũng có ta. Nàng rất tín nhiệm ta, còn sắp xếp cho ta làm quản sự của mình. Ta đương nhiên cũng không phụ lòng tín nhiệm của tiểu thư, dốc hết sức làm việc cho nàng.”
Thất thúc nói tiếp.
“Sớm chiều ở bên Trần Thế An, tiểu thư mới phát hiện ra bản chất thật của hắn ta. Nhìn từ bề ngoài, hắn ta có vẻ là một công tử biết gia giáo, cũng biết lễ tiết, nhưng trên thực tế, hắn lại là một kẻ tham lam, ích kỷ.”
Thất thúc nghiến răng nói: “Ta vẫn luôn muốn dùng đao giết chết hắn, nhưng dù sao hắn cũng là phu quân của tiểu thư, nếu không có được sự đồng ý của tiểu thư, ta không thể ra tay.”
“Tiểu thư nén đau thương vào trong lòng, cố gắng xử lý tốt mọi chuyện của nhị phòng, điều hành một số công việc kinh doanh của riêng mình.”
Thất thúc kể lại: “Nhưng có thể do quá đau lòng vì Trần Thế An, cộng thêm công việc kinh doanh vất vả, tiểu thư đã đổ bệnh đến mức không thể dậy nổi.”
Đôi mắt Thất thúc rưng rưng: “Lúc còn ở Ngô gia, tiểu thư vô lo vô nghĩ, không ngờ lại gặp trắc trở trong hôn nhau. Trước khi qua đời, tiểu thư vẫn cảm thấy không an tâm thiếu gia, bởi vì thiếu gia năm đó cũng chỉ mới tám tuổi. Mặc dù tiểu thư đã ép Trần Thế An phải thề trước mặt mình rằng hắn phải đối xử tốt với thiếu gia, còn phải giao ra tám ngàn lượng bạc khi thiếu gia đến tuổi trưởng thành, nhưng tiểu thư vẫn không tín nhiệm hắn như cũ, cho nên đã âm thầm dặn dò ta.”
“Tiểu thư đã đưa ta năm ngàn lượng bạc, đây cũng chính là số tiền mà tiểu thư đã bí mật cất giữ trong nhiều năm.”
Thất thúc nói ra: “Điều đó càng khiến ta hạ quyết tâm phải chăm sóc tốt cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận