Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 161: Tốc độ nhanh nhất thế giới (1)

Cục trưởng Chu cười dò hỏi.
Bàng Trạch mỉm cười nói: “Tuy rất xem trọng Hứa Cảnh Minh, nhưng tôi phải thừa nhận, thực lực hiện tại của hắn vẫn kém Lôi Vân Phóng rất nhiều. Tôi cảm thấy, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không thì xác suất thắng cuộc của Lôi Vân Phóng chiếm hơn 90%.”
Lúc này, tại một góc khác trên khán đài, Trình Tử Hào ngồi yên lặng bên cạnh Chu Phong.
Trình Tử Hào nghe các khách mời bắt đầu bàn luận về Hứa Cảnh Minh, sau đó lại cúi đầu nhìn vô số bình luận đang hiện lên phòng phát sóng trực tiếp.
“Tôi xem trọng Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh quá mạnh, quá ngầu!”
“Tôi sẽ không mang theo não mà ủng hộ Hứa Cảnh Minh!”
“Các người còn biết bản thân không có não! Ngay cả tầng thứ ba của tháp Tinh Không mà Hứa Cảnh Minh cũng chưa vượt qua được, hắn lấy cái gì so sánh với Lôi Vân Phóng?”
“Trong trận đấu vừa rồi, chiến đội Tiên Tư bị đội lão niên Liễu Hải quét sạch, Trương Thanh bị ăn hành. Chiến đội Lê Mộc cũng sẽ như vậy thôi, Hứa Cảnh Minh chắc chắn cũng sẽ bị ăn hành!”
“Sự chênh lệch quá lớn!”
“Ủng hộ Miêu Miêu, ủng hộ anh rể! Anh rể, anh là tốt nhất!”
“Muốn ủng hộ thì cũng phải nhìn vào thực tế! Các ngươi phải nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng chứ! Nói không chừng, khi đối mặt với bộ pháp thần sầu của Lôi Vân Phóng, Hứa Cảnh Minh ngay cả lực đánh trả cũng không có.”
“Lôi Vân Phóng là một trong những cao thủ hàng đầu thế giới được xướng tên trong bảng Tinh Không.”
Có vô số bình luận nhảy ra liêp tiếp nhau.
Trình Tử Hào đọc xong, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, lạnh nhạt nói: “Xem ra, đại đa số khán giả vẫn cho rằng Lôi Vân Phương sẽ chiến thắng.”
“Vâng, sự chênh lệch giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng rất lớn.”
Chu Phong cười nói.
“Nhưng bây giờ người ta đã công nhận hắn là một trong bốn cao thủ Trung Quốc.”
Sắc mặt của Trình Tử Hào âm trầm, cau mày: “Vận khí của Hứa Cảnh Minh rất tốt, nếu hắn có thể lật ngược tình thế lần này thì có thể một bước lên trời.”
Chu Phong lập tức nói: “Hứa Cảnh Minh là một tên vũ phu có chút danh tiếng, làm sao hắn có thể theo kịp ông chủ được chứ? Trong hơn một tháng vừa qua, giá trị công ty của ông chủ đã lên tới 30 tỷ.”
“Giá trị công ty, cũng chỉ là một con số.”
Tâm tình của Trịnh Tử Hào lập tức trở nên tốt hơn nhiều, hắn khiêm tốn nói: “Bây giờ là thời điểm bùng nổ của thế giới ảo, chúng ta phải nắm bắt cơ hội để tiếp tục đánh chiếm nhiều thị phần hơn nữa trong lĩnh vực phát sóng trực tiếp này. Ví dụ, chúng ta cần phải tìm cách ký hợp đồng với một số tuyển thủ nổi bật nhất trong giải đấu cúp Hỏa Chủng, tên nhóc Phương Ngu kia cũng không tệ.”
“Hứa Cảnh Minh thì sao? Hắn còn trẻ, rất có tiềm lực, sếp có muốn ký không?”
Chu Phong hỏi.
Trình Tử Hào khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi, vì chúng ta đang cần phải mở rộng mô hình kinh doanh, nên chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì sao cũng được. Nhưng trước hết thì cứ để xem đã, nếu trận bán kết lần này mà hắn để thua thảm hại thì phải hạ thấp giá trị hợp đồng xuống một chút.”
“Vâng.”
Chu Phong gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch ký kết, sau đó sẽ đưa cho ông chủ xác nhận.”
. . .
. . .
Tôn Lạp cô độc ngồi một mình ở trên khán đài, yên lặng nhìn mọi người bàn luận về các thành viên viên của chiến đội Lê Mộc.
“Mình cũng từng là một trong số bọn họ, tại sao lại trở nên thảm hại như thế này?”
Tôn Lạp ngồi ở kia, nhìn vô số bình luận đang nhắc tới Hứa Cảnh Minh: “Chính mình từng cảm thấy Hứa Cảnh Minh rất có tiềm năng, hiện tại hắn cũng đã trở thành một trong bốn cao thủ đứng đầu cả nước. Tại sao lúc ấy mình lại nhất thời hồ đồ? Cơ hội rõ ràng ở ngay trước mặt mà mình lại bỏ lỡ.”
Tôn Lạp vô cùng ảo não.
Danh tiếng của Hứa Cảnh Minh càng lớn, tâm trạng của Tôn Lạp càng thên khó chịu. Nếu hắn an phận ‘ôm đùi’ Hứa Cảnh Minh, bây giờ có thể tận hưởng cơm ngon rượu say hàng ngày.
. . .
. . .
“Đi, lên sân khấu thôi.”
Sáu người Hứa Cảnh Minh đứng dậy, bấm đồng ý thông báo lời mời từ phòng phát sóng trực tiếp chính phủ.
Trên sân khấu, sáu người bên Hứa Cảnh Minh và sáu người của đội Lôi Vân Phóng đều ngồi xuống, đội trưởng Lôi Vân Phóng hông hề nói câu nào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Giờ phút này, các thành viên của cả hai đội đều đã quen với việc bị hàng tỉ khán giả nhìn chằm chằm.
“Hai chiến đội đã lên đài.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm cười nói: “Lão sư Lôi Vân Phóng, tôi muốn hỏi một chút, anh định dùng chiến thuật như thế nào cho trận chiến sắp tới? Hay là giống như lão sư Liễu Hải, để những người đồng đội khác chiến đấu trước?”
Lôi Vân Phóng sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sao cũng được.”
“Sao cũng được?”
Biểu cảm của người dẫn chương trình Lưu Hâm đông cứng.
“Ý của đội trưởng là, các tuyển thủ của chúng tôi có thể chơi bất cứ cách nào mà chúng tôi muốn, không có kế hoạch rõ ràng.”
Đồng đội ở bên cạnh lập tức giải thích.
Nam khách mời ở bên cạnh, Cận Phàm cười nói: “Tôi luôn có một thắc mắc, lão sư Lôi Vân Phóng sử dụng cách thưc nào để tuyển chọn đồng đội? Lão sư Liễu Hải có nói, ông ấy đã mời bạn bè của mình trong giới võ thuật ở thế giới thực.”
“Tùy tiện chọn thôi.”
Lôi Vân Phóng nói.
“Tùy tiện chọn?”
Cận Phàm không hiểu.
Một đồng đội khác lập tức giải thích: “Chúng tôi tình cờ gặp đội trưởng trong trận đấu cấp thần bình thường. Sau khi đội trưởng đấu xong, anh ấy đã gửi lời mời hợp tác cho chúng tôi, mời chúng tôi tham gia tổ đội để tham dự Cúp Hỏa Chủng.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng nhận được lời mời của đội trưởng sau khi thi đấu xong. Tôi vô cùng vui vẻ nên cứ thế đồng ý tham gia.”
“Đội trưởng đã giúp chúng tôi giành rất nhiều chiến thắng.”
Các đồng đội vô cùng hồ hơi, dù sao Lôi Vân Phóng rất hào phóng trong việc tiền thưởng với các thành niên, bọn họ cũng kiếm được không ít.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn về phía chiến đội Lê Mộc: “Đội trưởng Hứa Cảnh Minh, lão sư Lôi Vân Phóng có nói, kế hoạch tác chiến của bọn họ là sao cũng được, anh đã có ý tưởng gì chưa?”
“Chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.”
Hứa Cảnh Minh khiêm tốn nói.
“Anh có chắc không?”
Cận Phàm nói.
Hứa Cảnh Minh nhìn về phía bốn người Vương Di, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn, Hành Phương, sau đó lại nhìn Lê Miểu Miểu rồi cười với nam khách mời: “Đương nhiên là có rồi, tôi có nhiều đồng đội lợi hại như vậy mà! Khi tất cả mọi người đoàn kết cùng nhau, chiến đội Lê Mộc nhất định sẽ giành được thắng lợi.”
Lôi Vân Phóng ngồi bên kia cũng nhướng mắt nhìn Hứa Cảnh Minh.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn thông báo từ hệ thống rồi nói: “Cuối cùng, đội trưởng của hai đội, mỗi người hãy gửi cho đối phương một thông điệp. Hứa Cảnh Minh, anh nói trước nhé.”
“Tiền bối Lôi.”
Hứa Cảnh Minh khiêm tốn nói: “Hãy toàn lực ứng phó! Hãy để những người trẻ chúng tôi thấy được sức mạnh của ông.”
Lôi Vân Phóng nhìn hệ thống nhắc nhở, đứng lên nói: “Hứa Cảnh Minh, tôi cho cậu một lời khuyên, khi đối mặt với tôi thì hãy sử dụng song khiên đi, như vậy thì mới có thể cầm cự lâu hơn một chút.”
Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy: “Bây giờ tôi cũng có thể nói với anh, tiền bối, trong trận chiến lần này, tôi sẽ sử dụng ngân thương.”
“Người trẻ tuổi rất có dũng khí. Hy vọng thực lực của cậu cũng có thể theo kịp cái miệng của cậu.”
Lôi Vân Phóng nói xong, cả người hắn ta lập tức biến mất, những đồng đội khác cũng biến mất để đi tới khu vực chuẩn bị chiến đấu.
“Đi thôi.”
Nhóm người Hứa Cảnh Minh cùng đi tới đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận